– Gia, ngài sinh bệnh mấy ngày này, đều là Đại thiếu gia luôn ở bên cạnh mà chăm sóc. Đừng nói là hạ nhân, đến đại phu, Đại thiếu gia cũng không cho nhúng tay vào. Đại thiếu gia rất cẩn thận. Vết thương trên thân thể ngài rất nhiều. Khắp nơi ở trên người đều trải đầy vết thương to nhỏ, rất khó xử lý, các miệng vết thương lại ở vị trí còn cách nhau rất gần. Có chỗ, lại rộng liền bằng hai ngón tay. Nhưng trong lúc Đại thiếu gia ở bên cạnh thoa thuốc cho ngài, quả thật không có một lần nao, làm miệng vết thương vỡ rỉ máu ra cả. Mỗi lần đổi thuốc, đều cần phải làm vào ban ngày. Sau khi đổi xong, trên một thân của Đại thiếu gia đều là mồ hôi, vải vóc của quần áo đều sẽ ướt đẫm. Nhưng hắn cũng không có dừng lại để thay quần áo, liền vẫn tiếp tục ở bên cạnh giúp ngài thoa thuốc lên người. Đại phu nói, vết thương của ngài không thể qua loa để lâu được, phải nhanh một chút mà xử lý tốt. Cho nên chờ đến khi tất cả đều bận rộn xong rồi, thì đều đã đến buổi chiều. Bữa ăn sáng cùng bữa trưa, Đại thiếu gia cũng không có thời gian ăn. Mỗi ngày không cách nhau là mấy, đều vào canh giờ này mới đi dùng bữa tối. Mỗi một ngày, cũng chỉ ăn một bữa như vậy.
Vũ Quả chỉ từng thấy qua một lần vết thương này của Ly Hận Thiên. Là lúc ban đầu, khi bọn hắn đang nâng y trở về.
Lúc ấy nàng bận bịu phụ giúp đại phu, khi quần áo vừa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636215/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.