Thấy được bọn hắn, đúng là ngoài ý muốn. Nhưng mà Vô Huyên là cố ý, để cho y nghe được chuyện thương lượng khai chiến của bọn hắn.
Không cần tốn quá nhiều miệng lưỡi, cũng đã khiến cho nam nhân biết được thế cục hiện tại.
Bầu trời vô tận này, vĩnh viễn đều là một màu đen, không có một tia sáng nào, cũng nhìn không biết đã là canh giờ nào rồi. Ly Hận Thiên cũng không biết đã ngồi bên bọn họ bao lâu rồi. Chờ đến khi Vô Huyên buông y ra, hai chân của y đều đã có chút run rẩy, còn cái eo càng vừa động liền đau, giống như là mới vừa tham gia xong thế vận hội Olympic…
Mệt chết đi được.
Dù sao hôm qua vừa mới đã trải qua cái loại chuyện kia, y không thích hợp để ngồi xuống quá lâu, lòng bàn chân vừa chạm xuống mặt đất, cảm giác vốn có chút không quá chân thật. Trước tiên bước xuống là y vươn tay đỡ lấy mặt bàn đứng vững ở trong chốc lát, mới thử nâng chân bước đi…
Y không muốn ngồi ở người nọ trên người, nhưng giãy dụa ban đầu, cũng bởi vì từng cái tin tức một đều khiến cho người nghe rung động, mà dần dần phai nhạt. Chờ đến khi Vô Huyên buông y ra, y mới giật mình nhớ tới, bản thân y cư nhiên, quên mất việc này…
Tầm mắt lười biếng kia của Minh U, bồi hồi dừng ở trên sườn mặt kinh ngạc của Ly Hận Thiên, hắn vừa muốn nói gì đó, Vô Huyên liền đã kéo Ly Hận Thiên một phen. Lực chú ý không ở nơi này, nên một chút chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636187/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.