Trường Sinh là người thường xuyên phải làm công việc nặng nhọc. 
Nâng chút vật nặng, nấu nước đốn củi cái gì nặng nhọc, thì đều là công việc hắn phải làm. Cùng với Ly Hận Thiên hàn huyên vài lần, hai người họ cũng liền thành hảo hữu. Bây giờ, ngoại trừ cùng nhau ăn cơm, sau khi đã quét dọn xong sân, nam nhân vốn không có việc gì làm liền ôm chổi đi tìm Trường Sinh nói chuyện phiếm. 
Trường Sinh thực rất hay nói, từ thiên nam địa bắc đến cái gì cũng đều có thể nói liền mạch đến cả chủ đề. Nhưng mà ở trong mấy lời nói đó, nam nhân nghe nhiều nhất, đó chính là lời lẽ tán dương của hắn dành cho Khâm Mặc, khen là tên đó đã làm một vị đông gia tốt đến mức nào. Xem ra Trường Sinh thực sùng bái Khâm Mặc. Nhưng mà mỗi lần nghe thấy, Trường Sinh khen Khâm Mặc tốt này nọ. Nam nhân liền ở trong lòng mà le lưỡi. Nếu Trường Sinh nhìn thấy tướng mạo bản chất thật sự của Khâm Mặc, liền sẽ không nói tốt đến như vậy đâu a… 
Tên đó chính là ma quỷ, thật sự là mưu ma chước quỷ. 
Lượng công việc của Trường Sinh rất lớn, cũng thực vất vả. Nhưng thân thể của hắn rất tốt. Bất quá, chính bởi vì tuổi còn trẻ mà thôi, cho nên mới không cảm thấy mệt. Chờ đến khi già đi, chỉ sợ là sẽ bị mệt đến ra một thân thể yếu ớt bệnh tật. Ly Hận Thiên nói ra sao thì y cũng là người đã từng trải. Cha mẹ lại ân cần dạy dỗ, mỗi ngày vẫn luôn ca thán dặn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636171/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.