Đi một đường này, bọn họ đều cách khoảng thời gian ngắn hoặc là thuê xe ngựa, hoặc là đi nhờ thương đội, hoặc là cùng đi với gánh hát. Chung quy cả một lộ trình này vốn không tịch mịch, trái lại thực tự do thoải mái. 
Thời gian một tháng này, vui vẻ dạo chơi cũng đi qua vài nơi, bọn họ còn không thèm nhớ tới là, mục đích chính xác của lộ trình này, chính là má nó đi “chạy nạn” a, chỉ có vẻ ngoài là mang danh hào du sơn ngoạn thủy mà thôi. 
Trong lúc này, nam nhân cũng không có bỏ bê việc tu luyện. Ở bên ngoài phiêu bạc, không giống với khi ở Ly phủ, có chỗ dành riêng cho việc tu luyện. Hoàn cảnh ở bên ngoài lại vô cùng đơn sơ, căn bản không có chỗ nào yên tĩnh để tu luyện, cho nên chỗ mà phần lớn y có thể tu luyện, đó chính là đang ở trong khách điếm. 
Tuy rằng sự yên tĩnh của khách điếm không bằng được so với phòng tu luyện, nhưng y cũng đã quen rồi, chỉ cần lấy bí tịch mở ra, cả người y rất nhanh liền sẽ tiến nhập vào trạng thái tâm vô tạp niệm. 
Quan tâm đến quá nhiều chuyện, khiến cho tâm tình liền kém đi rất nhiều. Bây giờ vốn không có gì có thể khiến cho y vướng bận, hay suy diễn phức tạp nữa. 
Cho nên muốn cho cho lòng mình yên tĩnh như nước, rất đơn giản. 
Mỗi ngày Ly Hận Thiên đều sẽ ở riêng trong một thời gian để tu luyện. Đi ngủ hay ăn cơm đều có thể chậm trễ, nhưng mà tuyệt đối không thể chậm trễ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636166/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.