Năm trước, y và Văn Diệu cùng nhau có một đoạn thời gian sống ở tiểu cư. 
Cái xích đu kia vẫn còn đặt ở trong viện, trải qua một năm mưa dầm gió thổi, trên bề mặt của nó phủ đầy một lớp bụi và bùn đất. Ly Hận Thiên vỗ vỗ, lớp bùn đất vẫn dính chặt ở trên bề mặt, không có khăn để lau, sợ là sẽ không chùi đi sạch sẽ được nữa. 
Không thể lau chùi sạch, liền đẩy thôi. Chiếc xích đu kia liền phát ra tiếng ‘kẽo kèo kẽo kẹt’ vang vọng, giống như là cánh cửa gỗ đã thật lâu rồi, vẫn chưa từng có ai mở ra vậy. 
Tiếng vang xưa cũ mà xa xăm. 
Trên cửa phòng không có khóa, nhẹ nhàng đẩy ra, cánh cửa liền bật mở. Cũng cùng là mùa hè này, không khí ở trong phòng vẫn ngột ngạt như cũ, một chiếc bàn to chắn ngay ở giữa phòng ở, chiếm lấy một không gian lớn, trên giường còn có đống chăn tán loạn. Nhớ lại, sau lần đó khi y đã bị bọn quỷ bắt đi, hẳn là nơi này, có thể là đã chưa từng có ai lại ghé qua lần nào nữa. 
Văn Diệu cũng quay trở về Ly phủ. Căn phòng ở này, liền cứ bị bỏ mặc trống rỗng suốt như vậy thôi. 
Một lớp bụi không tính quá dày, nhiệt độ ở trong phòng này có vẻ lạnh lẽo. Chỗ này còn y thấp thoáng như có thể nhìn thấy rõ bóng dáng của y và Văn Diệu yên bình ấm áp khi còn sống ở đây. Một cái tủ quần áo thật to, còn có cái đài bếp lò bị lửa đốt cháy thành đen như mực 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636165/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.