Ly Hận Thiên không nghĩ ra, Thiết Lặc sẽ nghĩ ra phương thức cực đoan như vậy.
Khiến y phải sượng sùng mà cứng mặt, dùng phương thức này tuyên cáo quyền sở hữu của gã.
Bất quá cách này lại rất phù hợp với tính cách của Thiết Lặc.
Dù sao bọn họ cũng làm nhiều việc, khiến cho gã mất hết thể diện mặt mũi, gã nhất định cần phải đòi lại, vốn là chuyện tất nhiên.
Không cần suy xét, loại chuyện này Ly Hận Thiên khẳng định sẽ không làm, nhưng phản kháng lại, chính là cố ý tổn hại đến thể diện của Thiết Lặc.
Trước mắt, đã không còn có thời gian để cho y cân nhắc đối sách nữa rồi. Thiết Lặc đã tiến sát lại đây, gã chủ động tiến tới đón lấy viên thang viên đang được y cắn ở trong miệng kia. Mắt thấy đôi môi dày rộng kia càng cách càng gần, biểu hiện của Ly Hận Thiên là nhất thời lui về phía sau mà trốn, một lần nữa đem khoảng cách kéo xa ra, tiếp theo cố hết sức mà nở nụ cười tự nhiên một chút. Y còn nhẹ nhàng đẩy bả vai của Thiết Lặc một chút. Động tác đánh yêu như vậy, cứ như là đang nói cho gã không cần náo loạn nữa, y không thích trò vui đùa này chút nào…
Viên thang viên kia vẫn được cắn ở trên miệng đã nguội lạnh lâu rồi, Ly Hận Thiên đang chuẩn bị lập tức nuốt vào.
Nhưng mà…
Nếu Thiết Lặc đã đòi hỏi như vậy, thì liền chứng minh gã đã chuẩn bị rất tốt rồi. Gã đã hao công tốn sức, kết quả lại không đạt được mục đích thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636114/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.