– Không cần gọi ta là cha! 
Hiện tại vừa nghe thấy Ly Lạc kêu y là cha, cách xưng hô này khiến y nhớ lại kí ức xấu hổ liền như thủy triều mà ào ạt vọt tới, bởi vì nóng vội, nam nhân cảnh cáo hung tợn, bất quá bởi vì khốn quẫn mà khuôn mặt đỏ bừng nên có vẻ y thực không có khí thế. 
– Không phải lần nào ngươi cũng nhắc đi nhắc lại nhấn mạnh, ngươi là cha của ta sao? Ta chỉ là thuận theo ý muốn của ngươi mà đang làm hay sao. Cha, ngươi còn chưa vừa lòng sao? 
Ly Lạc biết rõ mà vẫn còn cố hỏi, mắt thấy Ly Hận Thiên phẫn nộ đến sắp giơ chân. Ly Lạc liền nắm lấy tay y, đặt vào bên trong thảm làm ấm, hắn ấn đầu y dựa vào trên vai mình một lần nữa, bộ dáng của hắn như là đề tài này nên ngưng bàn luận tiếp, hắn không muốn nhắc lại. 
Hành động này của Ly Lạc xem như thỏa hiệp, khiến cho nam nhân đang trong tình huống này giảm bớt xấu hổ không ít, y vừa vặn không muốn nhìn thấy mặt của Ly Lạc, liền thuận theo dựa lại gần mà giữ nguyên tư thế đó. 
Giờ khắc này, thực an bình. 
Bầu không khí ấm áp kia, khiến cho Vũ Quả đang rình xem từ đầu đến giờ cũng nhịn không được mà nhìn thêm vài lần nữa, nàng có thể cảm giác được, tâm tình lúc này của chủ tử nhà nàng… 
Thực thoải mái, cũng thực thỏa mãn. 
– Vậy ngươi muốn để ta gọi ngươi là cái gì? 
Tựa vào trên vách xe ngựa bên trong Ly Lạc nắm lấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636109/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.