Mộc Nhai một mình tựa vào bên cạnh cửa mà uống nước, hắn rời xa khỏi những người còn lại, chiếc bàn ở trước cách chỗ hắn không xa, Văn Diệu đang đút cho nam nhân ăn hoa quả đặc sản của Đông Vạn, bộ dáng của hai người họ, thoạt nhìn vô cùng ân ái. 
Từ sau khi Văn Diệu đã khỏi hẳn,  đi với nam nhân ngày càng thân thiết, đặc biệt bây giờ lại còn đang ở trên lãnh thổ của Đông Vạn, nơi này vốn là chỗ của hắn, hắn càng không có gì mà phải kiêng kị. 
Ngay từ đầu hắn cũng đã không để ý đến ánh mắt của kẻ khác mà vẫn luôn dây dưa cùng nam nhân, hiện tại lại càng làm trầm trọng hơn, chỉ cần là sau khi nghỉ ngơi xong, hắn sẽ lập tức thì mà đi tìm Ly Hận Thiên, tiếp theo thực tự nhiên mà đi đến bắt lấy tay y, mặc kệ làm cái gì, tay đều vẫn phải nắm, có đôi khi còn gác lên bờ vai của y, tựa vào bên tai y nói một chút gì đó vô cùng thân thiết, động tác của hắn thực tự nhiên, biểu hiện cũng thực thuần lương. Điều này khiến cho nam nhân cảm thấy, Văn Diệu chỉ là đang làm nũng mà thôi. 
Con người đều là như vậy, một khi qua cơn bệnh nặng đã tốt hơn, đều thích làm nũng. 
Cho nên nam nhân vẫn để yên như vậy mặc Văn Diệu quấn quýt. Y vẫn thích cùng nhi tử đùa giỡn thân thiết nói chuyện. Về phần những người khác, bọn họ cũng thấy nhưng không thể trách được, cũng không có phản ứng đặc biệt gì cả. 
Dù sao Văn Diệu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636089/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.