Một bữa cơm này, Ly Hận Thiên ăn vô cùng khó chịu. Y cũng xem như là trưởng bối, nhưng ở chỗ này ngay tại trên bàn này, y đến đĩa rau cũng không dũng khí mà gắp. Mặc dù Ly Tiêu Sơn hoàn toàn sẽ không hỏi y lại chuyện gì. Nhưng sự tồn tại của lão đối với Ly Hận Thiên mà nói chính là một loại khảo nghiệm, mà mặt khác ở một bên, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng kia của Ly Lạc. Nhìn thấy Ly Lạc, cuối cùng sẽ khiến y nhớ đến một ít chuyện không nên nghĩ. Ngay cả vết thương đã khỏi hẳn ở trên lưng cũng ẩn ẩn đau nhói lại. Điều này làm cho trong miệng y đang nhai cái gì đó, cũng giống người đồng ăn sáp, căn bản thập phần không nhai nuốt ra mùi vị gì cả. Đương nhiên, khiến Ly Hận Thiên phiền táo còn không chỉ có hai người đó, một bàn mấy kẻ này đều có ảnh hưởng trực tiếp đến y. Ly Hận Thiên tin rằng ở trước mặt Ly Tiêu Sơn, bọn hắn vẫn cần phải sắm vai một nhân vật ngoan ngoãn dễ bảo. Nhưng việc này không có nghĩa là bọn hắn thật sự sẽ biến thành hiếu tử hiền tôn, mà việc này chỉ là hình tượng giả tạo mà thôi. Một bầy sói con này đều đã thành tinh rồi a. Nói không chừng chỉ cần một ánh mắt trao đổi đơn giản như vậy, đều sẽ bị bọn hắn ngửi hương vị khác ở trong đó ngay. Cho nên Ly Hận Thiên không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám nói ra bất kì lời nào, càng không dám đối diện cùng bất cứ người nào. Y tổng có loại cảm giác đều tùy thời mà bị móng vuốt của kẻ khác bắt lại. Ngay cả lúc bọn hắn nói chuyện, Ly Hận Thiên cũng luôn lo lắng đề phòng. Y sợ ai đó nói sai cái gì đó, lộ ra sơ hở, bị kẻ khác bắt được đuôi của mình. Bởi vậy khi Văn Diệu cùng y nói chuyện, Ly Hận Thiên chỉ là rầu rĩ mà cúi đầu, dùng âm thanh đơn giản nhất mà đáp lại. Sau đó nữa Văn Diệu nhìn ra nam nhân không muốn nói chuyện, nên cũng không mở miệng hỏi tiếp nữa. Mấy huynh đệ bọn hắn bất hòa. Việc này cũng không phải cái bí mật gì, Ly Tiêu Sơn cũng biết rõ. Bất quá trong lúc ở trên bàn cơm đoàn viên này, ai cũng không có làm ra chuyện gì khác người. Bọn hắn đều tuân thủ đúng theo bổn phận. Ngẫu nhiên còn có thể nói chuyện phiếm vài câu, tóm lại ngoại trừ Ly Hận Thiên như là đang ở ngoài cuộc, thì bữa ăn cơm này xem như là rất hòa hợp. Ly Tiêu Sơn rất nhanh liền ăn xong. Lão đem chiếc đũa nhất thời đặt xuống, dùng bố khăn lau miệng. Có trời mới biết, lúc lão làm ra vài cái động tác như vậy, tim Ly Hận Thiên đều lập tức nhảy lên tới mắc ở trên cổ họng. Ngay cả bàn tay đang nắm chiếc đũa đều cứng lại luôn rồi. Bất quá Ly Tiêu Sơn cũng không có làm khó dễ gì nữa mà lão liền được hạ nhân tiếp đón mà bước đi. Thực tự nhiên, thủ phạm vừa rồi còn đang gây áp lực khiến Ly Hận Thiên lo lắng. Ly Tiêu Sơn vừa đi. Áp lực nhất thời không thấy. Ly Hận Thiên cảm thấy không khí đều bởi vậy mà trở nên trong lành lại. Lúc này y đang tán thưởng sinh hoạt tốt đẹp đồng thời, y cũng nhớ đến vài tên khác cũng đang hiện diện ở đây khiến y không có cách nào bớt lo đi được. Ly Hận Thiên cảm thấy, nếu muốn vững vàng vượt qua, vẫn là đi trước vẫn là tuyệt vời hơn. Y uống một ngụm rượu. Sau khi ổn định tốt cảm xúc, y giống như bộ dáng của Ly Tiêu Sơn mà thực tự nhiên liền đứng lên. Ngay khi y định nói, “các ngươi ăn trước đi, đến lúc ta phải về trước rồi “. Thì bốn ánh mắt kia lại cùng một lúc mà nhìn về phía y, Ly Hận Thiên vốn định bật thốt lên để nói, liền cứ như vậy mà ngậm miệng trở về… Cảm giác áp bách cường liệt, giống như là đang có một đôi tay vô hình, đem Ly Hận Thiên cứng rắn mà đè xuống. Y không biết bản thân mình làm sao mà ngồi xuống lại. Y chỉ biết là, mông y vừa chạm tới ghế dựa, áp lực trong nháy mắt liền tiêu thất… Mấy tên huynh đệ kia lại tiếp tục uống chút rượu, nói chuyện phiếm. Phảng phất như tất cả vừa rồi đều chỉ là ảo giác mà chỉ y nhìn thấy. Ly Hận Thiên có chút bỡ ngỡ. Y sửng sốt mà sờ sờ mặt mình hai cái, lại nhìn nhìn về phía mấy tên huynh đệ kia. Y có chút không xác định được có phải bản thân y vừa rồi thật sự là có đứng lên hay không đây. Bất quá y không ngốc đến nhéo đau chính mình một cái để kiểm nghiệm chứng thực sự thật. Y dùng một loại phương thức khác chứng minh… Một lần nữa y đứng lên. Lúc này đây, y cái gì cũng không cảm giác được. Tâm của Ly Hận Thiên nói, quả nhiên là ảo giác. Thân thể lẫn tâm tư của hắn xem như hoàn toàn thả lỏng, khi y lại chuẩn bị dùng thái độ vô cùng tự nhiên mà nói lời từ biệt, Văn Diệu nói chuyện… – Cha, ngươi không ăn bánh trung thu sao? Ly Hận Thiên nhất thời sửng sốt một chút, y xin miễn ý tốt của Văn Diệu. – Ta không quá thích ăn đồ ngọt. Y nói xong. Đột ngột nghe thấy âm thanh bát dĩa va chạm ở bên cạnh phát ra. Ly Lạc cũng không nhìn y. Hắn chỉ là nắm tay lại cầm bát buông xuống. Nhưng cũng chính bởi hành động vô cùng nhỏ nhặt như vậy, khiến Ly Hận Thiên nhớ lại buổi tối ngày đó. Chuyện hai người họ ở trong đình lý, kẻ thật sự không thích ăn đồ ngọt, chính là Ly Lạc mới đúng… Bất quá ngày đó hai người họ cũng cùng nhau ăn rất nhiều, ăn đến thực no. Y còn dám nói bản thân không thích ăn đồ ngọt… – Cha, vừa rồi lời chúng ta nói, ngươi không có nghe thấy sao? Mộc Nhai thấy Ly Hận Thiên cố ý muốn đi. Biểu tình ngạo mạn trên mặt của hắn liền mang theo bất mãn. Có lẽ nam nhân cảm thấy tầm mắt hắn quét đến có chút hung hăng, hắn dùng lực mà đặt mạnh chén rượu xuống bàn cường độ so với lúc này lớn hơn rất nhiều. – Ách… Ly Hận Thiên chất phác mà lắc lắc đầu. Chính y vừa rồi ăn cái gì, y cũng chưa để ý nữa là hỏi y vừa nãy bọn hắn đang nói chuyện gì a, y thật sự không biết. Y chỉ chú ý nghe bọn hắn kêu ra tên y hay không thôi, những chuyện khác bị y tự động xem nhẹ. – Hôm nay là mười lăm, mấy huynh đệ chúng ta lại có rất ít cơ hội gặp nhau, đúng lúc này mấy tên chúng ta cũng không còn bận việc gì nữa. Buổi tối lại không có việc gì để làm, cho nên đã nghĩ là chuẩn bị đi thưởng nguyệt ngắm trăng, ngồi xuống một chút mà cùng huynh đệ chúng ta bồi dưỡng tình cảm. Cha, ngươi sẽ không mất hứng đi? Ta và Văn Diệu cũng đã rất nhiều năm chưa từng nhìn qua ngươi. Một bên Khâm Mặc mang theo đồ ăn, một bên mặt không đổi sắc mà vừa nói xong. Trong lúc đó hắn liếc mắt nhìn nam nhân một cái, ánh mắt thản nhiên kia, khiến Ly Hận Thiên không có lí do mà đánh một cái rùng mình. Khâm Mặc thực trực tiếp nói ra ý tứ nói với y rằng, không cho y đi. Ly Hận Thiên thật muốn nói, các ngươi bồi dưỡng tình cảm của các ngươi, mang theo ta làm gì chứ. Sao các ngươi muốn tụ hợp cùng nhau mà đi ngắm trăng thì cứ tự nhiên mà đi đi, cũng không thèm hỏi qua ý muốn của ta a. Làm sao mà liền tùy tiện quyết định thay y rồi áp đặt sẵn luôn cho y, y không muốn đi a… Ở cùng bọn hắn mà cùng nhau ngắm trăng, Ly Hận Thiên cảm thấy, việc này còn không bằng nhìn thấy lệ quỷ đến đòi mạng, cái này còn muốn so với việc trước thoải mái hơn nhiều… – Mấy ngườ huynh đệ các ngươi tụ hội đi. Cha có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Các ngươi là người trẻ tuổi nên ở cùng nhau, cha có tham dự vào thì mới là khiến cho các ngươi mất hứng. Điều này cha có thể tự mình hiểu rõ. Nên cha nghĩ, sẽ không đi để vướng bận các ngươi vui vẻ. Ly Hận Thiên cười gượng hai tiếng, khéo đưa đẩy nói ra, cũng làm bộ sẽ hướng ra định trốn đi. Y mới vừa rời khỏi ghế dựa, Văn Diệu liền đứng lên. – Vậy cha, để ta đưa ngươi trở về phòng. Ly Hận Thiên vừa muốn cự tuyệt, Mộc Nhai liền cười lạnh ra tiếng, – Văn Diệu, chúng ta không phải mới vừa bàn bạc rõ rồi sao? Hai người các ngươi lại muốn cùng đi riêng với nhau để tranh thủ bồi dưỡng tình cảm sao? Dù gì, cha cũng không phải là của riêng một mình ngươi. Chúng ta cũng không nên bị tách ra, ngươi nói có phải đúng không? Mộc Nhai đã đủ thẳng thừng mà trắng ra. Kỳ thật hắn cũng không muốn đi thưởng nguyệt gì đó, nhưng đêm nay mấy tên này cùng một lúc đều ở tại trong phủ. Bọn hắn ở trong lòng đều biết rất rõ ràng. Đêm nay cửa phong của nam nhân nhất định sẽ bị ai đó phá mở ra. Bọn hắn cũng không hy vọng kẻ đến được phòng nam nhân trước lại không phải chính là mình. Cứ như vậy liền xảy ra tình cảnh trước mắt này, nếu làm không ổn sẽ cùng lúc mà chạm mặt với nhau, mà kết quả này không cần nói cũng biết. Nếu đã như vậy, thì không bằng mọi tên trong bọn hắn đều đành phải buông tha cơ hội này ra. Mấy tên gia hoả này đều ở cùng một chỗ. Ly Hận Thiên cũng ở, liền không phải lo lắng gì nữa. Hình thức ở chung trước mắt này, Văn Diệu rất rõ ràng. Bằng không hắn cũng sẽ không đồng ý làm cái việc ngắm trăng đáng cười này. nghe Mộc Nhai nói như vậy, Văn Diệu lộ ra vẻ mặt khó xử. Hắn mới nảy ra ý định liền nhanh chóng bị ngăn chặn. Văn Diệu trạm địa phương, vừa vặn ngăn chận Ly Hận Thiên muốn đi lộ, hắn liền như vậy đứng hỏi hắn, – Cha, hay là nhờ ngươi a, cứ theo mà ngồi cùng với mấy người bọn ta một lát đi. Giống như lời Tam ca đã nói. Đã nhiều năm như vậy, hai bọn ta cũng không có trở về Ly phủ được mấy lần, ngươi xem, khó có được cơ hội tụ hội đầy đủ như vậy… Ly Hận Thiên thật sự là không hiểu bọn hắn sao mà lại đột ngột đưa ra ý định này. Y nhìn nhìn Văn Diệu, lại quy qua nhìn nhìn Mộc Nhai. Y dùng ánh mắt hỏi hai người bọn hắn. Y cũng không thể không đi có được không. Nhưng đáp án của mấy tên này, đều là giống nhau như vậy… – Cha, nếu như ngươi nói, thật sự không muốn đi. Vậy ngươi xem như vậy được không, chúng ta đi vào phòng ngươi để ngắm trăng vậy. Ngươi, một bên có thể nghỉ ngơi, một bên lại ở bên với bọn ta. Khâm Mặc cười nhạt đề nghị, hắn vừa mới nói xong. Ly Hận Thiên nhất thời hoảng hốt mà lập tức ngồi xuống. Lời này so với thánh chỉ, hiệu nghiệm còn tốt hơn hẳn… Nực cười, mấy tên này đòi vào trong phòng y để ngắm trăng, y còn có thể vừa ở một bên nghỉ ngơi, vừa ở một bên thưởng nguyệt sao?! Cái này rốt cuộc là định ngắm trăng, vẫn là mà so tài ai lớn gan can đảm nhất, hay sao a…… Y vì sao lại cảm thấy đề nghị này của Khâm Mặc còn mang theo ý tứ ác ý thì phải… Cuối cùng, Ly Hận Thiên không còn lựa chọn nào khác đành phải đi với bọn hắn mà cùng nhau đến Nhã các ở trong viện ngoài để ngắm trăng. Bên ngoài đó đã muốn sắp xép rất tốt rồi. Y không biết bọn hắn khi nào thì đã phân phó xong. Bất quá y tổng cảm thấy, cái sắp xếp chỗ ngồi có chút kỳ quái. Y nhớ rõ ngắm trăng hẳn là dựa vào ghế nằm, hộp đựng bánh trung thu cùng hoa quả được bày ra ở trên bàn nhỏ bên cạnh. Một bên ngắm trăng, một bên nhàn nhã uống trà ăn bánh. Nhưng cái này sao lại sắp xếp thành một bàn bát tiên, lại chỉ đặt mấy chiếc ghế bành rộng rãi, cũng mặc kệ đi. Nhưng dùng để chuẩn bị để ngồi ngắm trăng, vì sao số ghế hình như không đúng a… Bất quá nam nhân cũng không có không có việc gì mà tìm việc để hỏi ra miệng. Y tùy tiện chọn ghế dựa rộng mà ngồi xuống. Y ngước mắt nhìn lên mặt trăng sáng lấp lánh, lấy lên ít nho liền đem lên để vào miệng mà nhai Tâm y nói, các ngươi muốn thưởng gì thì thưởng nhanh nhanh lên, y chỉ chờ mong được tan cuộc sớm mà thôi. Bất quá cổ nhân đều không phải thích vào cái loại thời điểm này mà học đòi văn vẻ làm mấy bài thủ thi, đối mấy câu thơ ca. Tâm của Ly Hận Thiên nói bọn hắn cũng sẽ không nhàm chán như vậy đi. Trong bụng y cũng không nhiều thơ từ ca phú nói đến mây trôi nước chảy như vậy đâu a, nếu muốn ép y cũng tham dự thì nên làm sao bây giờ… Đối câu đối thì không được rồi, y miễn cưỡng chỉ có thể dùng chút thơ cổ mà ứng phó được đôi chút mà thôi. Gì mà, ánh trăng soi đầu giường, ngỡ mặt đất phủ sương… Y vẫn đang suy nghĩ, đột ngột đầu vai cảm thấy ấm áp hơn. Nam nhân hiếu kì mà ngẩng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt kia của Văn Diệu, hé ra nụ cười ôn nhu, che khuất vàng trăng tròn ở trước mắt… – Ngươi mặc ít như vậy? Không lạnh sao? Trên vai của nam nhân, là áo khoác của Văn Diệu. Hôm nay Văn Diệu mặc một bộ trường bào màu vàng sáng, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo dài rộng tay áo to. Văn Diệu mặc bộ quần áo nhìn rất tuấn tú, ung dung lại hoa quý, có vài phần hương vị công tử nhà giàu có. Lúc này chiếc áo được khoác lên trên người Ly Hận Thiên chính là kiện ngoại bào của Văn Diệu. Ly Hận Thiên vốn định từ chối. Nhưng Văn Diệu mặc quần áo thật là so với y nhiều hơn hẳn, y vẫn đang mặc quần áo mùa hè, bây giờ lại là y đang ngồi ở một buổi tối mùa thu mà ngắm trăng. Nhìn thấy thế nào cũng rất không hợp khung cảnh hiện tại, cho nên nam nhân liền nhận ý tốt của Văn Diệu. – Nho ngọt lắm sao? Thấy lực chú ý của nam nhân đều để ở trên dĩa nho, mà đối với hắn hờ hững. Con ngươi xinh đẹp của Văn Diệu ở sau lông mi thật dài bị che khuất, lóe lên quang mang xán lạn không thôi. – Cũng không tệ lắm, ngươi nếm thử đi. Nho này so với bất kì loại nho nào mà Ly Hận Thiên từng ăn qua trước đây đều ăn ngon hơn rất nhiều. Khi ăn vào, thịt rất ngọt, hột nhỏ như hạt gạo không nói. Mấy trái nho kích thước đều lớn nhỏ hình hình như đều là đều đều như nhau, có lẽ là do cố ý tỉ mỉ mà chọn ra. Bởi Ly gia vốn có sự nghiệp to lớn, nên loại chuyện mang tính sĩ diện này cũng thực bình thường đi. Hương vị nho không tệ. Hơn nữa lúc nãy nam nhân do vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, liền tay không tự chủ mà luôn luôn bốc lên nho lên ăn. – Ân? Ta thường ăn qua rồi. Văn Diệu tiếp nhận nho nam nhân đưa rồi lại đưa về. Hắn làm một bộ ôm lấy nam nhân tay đang cầm theo nho hướng về miệng y mà đưa vào. Nho kia đã muốn chạm vào răng của nam nhân, rất nhanh liền bị rụt lại. Thế nhưng, miệng Văn Diệu kề sát lại cắn lên trái nho đang giữ bên miệng y, rất tự nhiên mà đem nho kia để vào miệng mình mà nhai… Miệng Ly Hận Thiên có chút há to. Y nhìn thấy hai gò má của Văn Diệu động đậy hai cái nhai xong liền theo chuyển động một của chiếc cổ mà nuốt xuống. Tiếp theo y nhìn thấy Văn Diệu cười tủm tỉm nói câu, – Thật sự rất ngọt a. Ngực của Ly Hận Thiên như là bị ai đó đạp một phát, có điểm hốt hoảng… Văn Diệu cười rộ lên, gương mặt sáng bừng nhìn rất đẹp cũng rất tuấn tú, đặc biệt là lông mi đen nhánh dày cộm kia cùng chồng lên cùng nhau, khiến cho Ly Hận Thiên còn chưa kịp thưởng thức hết, thì y đã nghe thấy một giọng nói hung tợn… – Ta nói. Cha, nho ngọt như vậy. Ngươi lại không thể chỉ đút cho một mình Văn Diệu ăn chứ, ngươi nói có đúng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]