Sáng hôm sau thức dậy đánh răng rửa mặt xong, Hạ An bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái đến lạ, trong khi bình thường đến tầm này cậu hãy còn trong trạng thái lơ mơ.
Cậu bước đến bên cửa sổ, giật mình nhìn lớp lớp tuyết đọng chất chồng ngoài kia, trên bức tường thành trắng xoá, những bông hoa bằng băng vẫn dồn dập kéo đến không ngừng.
Trận tuyết này cũng lớn thật đó, chẳng trách trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê đêm qua, mình cứ ớn lạnh co ro để rồi hết lần này đến lần khác kéo chăn lên cao.
Có điều tuyết rơi lớn thế này nhiều khả năng sẽ ảnh hưởng đến tiến trình quay phim.
Hạ An lấy điện thoại ra kiểm tra, quả nhiên có thông báo huỷ buổi quay sáng. Do lịch trình vốn dĩ được điều chỉnh giữa chừng, nhóm diễn viên không còn nỗi lo chậm trễ thời hạn đóng máy nên chẳng căng thẳng mấy, vừa nhận được tin này thì thiếu điều nhảy cẫng, hỉ ha rộn ràng chuyện trò rôm rả.
Dịch Chính Hành: Quẩy mấy phút rồi lại lên giường ngủ nướng đây haha, mỗi lần dậy sớm là mỗi lần gà gật.
Tô Ngải: Đúng là trời khéo chiều lòng người nha, tôi cũng đang định về giường đi ngủ.
Diễn viên A: Mọi người ơi đừng vội lặn mà, mấy khi được dịp tám chuyện. Tôi còn đang muốn hỏi thành phố C có chợ ẩm thực hay gì đó không đây nè, để đóng máy xong tôi còn lân la thử xem sao ý, có lộc ăn!
Diễn viên B: Đương nhiên là có rồi, tôi biết một chỗ ở ngoại ô phía nam......
......
Hạ An lướt xem một lát nhưng không gia nhập vào cuộc bàn tán, cậu thoát khỏi đó, nhấp mở lịch sử trò chuyện với Phó Giản Dự, khẽ mím môi hồi hộp một chốc rồi gõ tin gửi đi.
Hạ An: Anh Phó, anh dậy chưa? Buổi quay sáng nay huỷ rồi, em muốn cùng anh ăn sáng [vui sướng]
Sau khi nhấn nút gửi, cậu yên lặng chờ đợi, trong lòng thấp thỏm mong chờ. Kể từ nụ hôn đêm trước, cậu biết tính chất mối quan hệ giữa hai người họ đã thay đổi hoàn toàn. Cậu còn đang trong giai đoạn thích ứng với thân phận mới ấy, thế nên giữa bao cảm xúc háo hức cũng đan xen thật nhiều dè dặt.
Chẳng mất bao lâu điện thoại đã rung lên, thông báo tin nhắn khơi dậy nhịp đập điên cuồng của trái tim cậu, Hạ An vội vã mở ra xem.
Phó Giản Dự: Được, qua phòng anh đi.
Hạ An: Vâng!
Hạ An chỉ cầm theo thẻ phòng ra ngoài, đến trước phòng Phó Giản Dự, cậu phát hiện hắn đã để cửa sẵn cho mình bèn cứ thế đẩy cửa vào luôn. Ập vào mũi cậu là mùi khói thuốc nồng nặc.
Hạ An hơi khựng lại, khép cửa bước vào bên trong. Đèn không bật, giữa không gian tranh tối tranh sáng, mất một lúc cậu bắt được bóng dáng ai kia đang đứng bên cửa sổ.
Phó Giản Dự đưa lưng về phía cậu nhìn ra ngoài khung cửa sổ mở hé, theo làn khói thuốc nhạt dần, cơn gió lạnh ùa thốc vào phòng. Thời điểm tiến lại gần hơn, Hạ An cũng bị cuốn vào làn hơi lạnh lẽo và âm u ấy.
Nghe tiếng bước chân, Phó Giản Dự xoay người lại, nhìn Hạ An với nụ cười vương chút uể oải.
Phó Giản Dự đóng cửa sổ, vẫy tay gọi cậu bước lại gần bên.
Hạ An vừa mấp mé tiến đến đã bị ai kia túm chặt phần eo, sà vào một cái ôm vồ vập chặt siết. Một cái ôm tựa hồ chất chứa toàn bộ sức lực.
Phó Giản Dự cúi đầu, tỉ mẩn rải những nụ hôn nhỏ vụn lên trán Hạ An. Bờ môi hắn lành lạnh, giữa những cái hôn dồn dập ấy, cậu nhạy bén bắt được biên độ thất thường trong trạng thái cảm xúc của hắn.
Rõ ràng tối qua vẫn còn ổn mà, Hạ An giữ thắc mắc trong lòng chứ không lập tức cất lời dò hỏi, yên lặng nép mình trong vòng tay hắn.
Hai người lặng lẽ ôm nhau thật lâu, mãi đến khi từ bên ngoài truyền vào âm thanh gõ cửa. Bữa sáng đã được đưa tới. Lúc này, Phó Giản Dự mới thoáng bình tĩnh lại.
Hắn khẽ buông lỏng cánh tay, ngẩng đầu đăm đăm ngắm nhìn gương mặt cậu. Khoảnh khắc chạm phải ánh nhìn trong trẻo tựa hồ nước thuần khiết nhất thế gian kia, nỗi xót xa lại lần nữa cuồn cuộn dâng trào.
Thao thức đêm thâu nhưng cảm giác buồn ngủ chẳng rõ đã trốn biệt đi đâu mất, có chăng chỉ còn lại dư vị đắng chát ngưng đọng nơi yếu hầu.
Tối hôm qua sau khi bắt gặp bình luận kia, Phó Giản Dự trong lòng nặng trĩu, hắn tức tốc lao vào tìm hiểu sự việc năm đó, cuối cùng lục ra được một bài viết cũ trên diễn đàn Hải Giác.
Hạ An từng đăng một bài viết tổng hợp lên fanpage, trong đó có bức ảnh bao gồm cả chữ viết tay của cậu. Phó Giản Dự tình cờ nhìn thấy bức ảnh kia, nhờ đó phát hiện ra chủ nhân của nó chính là người mình hằng tìm kiếm.
Hắn dùng tài khoản phụ theo dõi Hạ An, lướt xem các bài viết của cậu, nhưng từ đầu đến cuối chẳng rõ vì đâu cậu lại rời khỏi thế giới của mình, cứ đinh ninh là một vụ thoát fan thông thường thế thôi. Hắn chẳng hề hay biết về bài thông báo ngừng hoạt động bị nhấn chìm trong bình luận ác ý, chỉ đến tối qua sau khi đọc được bình luận kia, hắn mới chợt nhận ra bản nhận đã bỏ lỡ và xem nhẹ điều gì.
Bài viết kia trình bày tương đối chi tiết những sự việc diễn ra năm đó, đồng thời còn dẫn lại lời lẽ ngôn từ mà nhóm fan kỳ cựu đã dùng để định hướng dư luận hồi ấy.
Bạo lực mạng, cụm từ này đối với Phó Giản Dự cũng chẳng xa lạ gì, chính hắn cũng từng là một nạn nhân của nó. Khoảng thời gian trước có nhóm fans trong cơn kích động đã xúm lại công kích một cư dân mạng, tuy Chu Phương khuyên hắn không nên ra mặt mà cứ để chị xử lý, hắn vẫn đăng bài viết kia lên Weibo.
Người trong giới giải trí được trao bao nhiêu hào quang thì cũng phải gánh bấy nhiêu trách nhiệm, hắn cho rằng bản thân mình phải có nghĩa vụ đứng ra.
Chỉ có điều khi ấy, hắn vẫn có thể giữ được bình tĩnh mà lên tiếng một cách lý trí. Còn giờ đây, sau một đêm tìm hiểu những chuyện Hạ An từng trải qua rồi lại thấy cậu ngay trước mắt mình lúc này, Phó Giản Dự không nén nổi cơn xúc động, siết chặt lấy cậu trong lồng ngực, cổ họng nghẽn đặc khiến hắn chẳng thốt nổi thành lời.
Phó Giản Dự quay cuồng trong nỗi hoài nghi, suốt bao năm nay, liệu những điều tốt đẹp hắn mang lại cho Hạ An có thể bù đắp nổi những tổn thương hắn đã gián tiếp gây ra cho cậu? Hắn cứ tưởng rằng tình cảm giữa họ là sự trao đổi công bằng, là sự dựa dẫm trao qua nhận lại, để giờ mới ngỡ ngàng nhận ra, so với hắn, những gì Hạ An phải trả giá nhiều hơn, dài lâu hơn gấp bội, đó là thứ tình cảm vô giá chỉ có thể gặp mà chẳng thể cầu.
Nhân viên phục vụ sau khi bày đồ ăn lên bàn thì nhanh chóng rời đi, Phó Giản Dự vòng tay ôm Hạ An, nhè nhẹ hôn lên khoé miệng cậu, trầm giọng nỉ non: "Cùng anh ăn chút gì đó đi đã."
Giọng của hắn khản đặc do suốt đêm không ngủ, Hạ An nghe mà trong lòng lo âu, vừa mấp môi định hỏi thành lời thì Phó Giản Dự đã chặn trước, đưa tay vỗ về sau lưng cậu: "Ăn trước đã, ăn xong chúng ta lại nói tiếp, không vội."
Bữa sáng là phần bò bít tết nhỏ và một cốc sữa nóng. Ăn xong, Hạ An thấy trong bụng ấm lên, cảm giác lạnh lẽo đã được xua bớt đi phần nào.
Sau khi nhân viên phục vụ thu dọn bát đũa, trong phòng lại lần nữa chỉ còn hai người họ.
Phó Giản Dự nắm lấy tay Hạ An, thanh âm nghèn nghẹn trong cổ họng: "Nguyên nhân đóng cửa fanpage sao em không nói thật với anh?"
Hạ An giật mình, không ngờ Phó Giản Dự lại biết đến những chuyện năm xưa.
Cậu suy nghĩ một chốc rồi nói: "Những chuyện ấy đều đã qua lâu lắm rồi, đâu cần phải để anh Phó biết."
"Hồi đó em sợ lắm phải không?"
Hạ An chần chừ trong giây lát, sau cùng vẫn quyết định thành thật: "Vâng, khi đó số điện thoại, họ tên, trường học đều bị tung lên hết, có một khoảng thời gian em không dám đi ra ngoài. Có điều trước khi đóng cửa fanpage, những thông tin đó đã được xoá sạch cả rồi. Không biết có còn lưu lại ở đâu không nhưng dần dà em cũng không sợ nữa."
Thanh âm của cậu rất nhẹ nhàng, ngữ điệu cũng vững vàng ổn định, tựa hồ có ý muốn trấn an, thế nhưng từng chữ từng từ lại như những nhát dao thọc sâu vào lồng ngực Phó Giản Dự, khiến cõi lòng đau đớn khôn nguôi.
Phó Giản Dự khom lưng ôm chầm cậu vào lòng, cầm đặt nơi hõm vai, đôi mắt khép lại, từ cổ họng tắc nghẽn phát ra những âm thanh khản đặc: "Lúc trước biết em thích anh lâu như vậy, vì anh làm nhiều chuyện như vậy, anh còn thấy vô cùng may mắn, thế nhưng giờ đây, thật ra anh lại mong em không thích anh đến thế."
Hạ An vòng tay ôm eo Phó Giản Dự, chôn mặt vào bên gáy hắn, lắc đầu, "Những chuyện đó đâu có liên quan gì đến anh Phó, hơn nữa cũng đã qua lâu lắm rồi, hiện giờ...... hiện giờ chúng ta ở bên nhau, thế này thật tốt."
Cậu ngưng lại một lát, hơi thẹn thùng dụi mặt vào cổ hắn, lí nhí thì thầm: "Em cảm thấy bản thân mình thật may mắn."
Phó Giản Dự nghe thế thì càng thêm siết chặt vòng ôm, qua một lúc lâu mới trầm giọng cười khẽ: "Bé ngốc."
Đợi đến khi cảm xúc của cả hai đã lắng xuống, Hạ An cũng không rời đi. Trên chiếc giường, dưới lớp chăn, họ nằm kề bên nhau hàn huyên thủ thỉ.
"Sau khi đóng máy, em có muốn đi đâu chơi không? Thời gian tới anh rảnh, chúng ta có thể đi du lịch thư giãn một chút." Phó Giản Dự dịu dàng hỏi cậu.
Hạ An nghĩ ngợi lâu thật lâu, sau cùng vẫn ngước đầu, dùng đôi mắt long lanh nhìn Phó Giản Dự, với điệu bộ hoàn toàn ỷ lại, cậu mềm nhũn thỏ thẻ: "Anh Phó muốn đi đâu? Em thì thế nào cũng được."
"Anh nghe em, em cứ nói thử xem."
Hạ An chẳng có chút kinh nghiệm du lịch nào, đến cuối vẫn giao lại quyền quyết định vào tay Phó Giản Dự. Chẳng còn cách nào, hắn đành thoả hiệp với cậu: "Được rồi, vậy anh sẽ quyết định."
Được một lúc, Phó Giản Dự để ý Hạ An có vẻ gà gật bèn dỗ dành cậu đi ngủ. Khi cậu đã say giấc nồng, hắn lẳng lặng ngắm người trước mắt, ngắm sườn mặt trắng nõn, ngắm những đường nét thanh tú và bờ môi mím lại lộ ra lúm đồng tiền trong cơn mê.
Phó Giản Dự chạm tay vào gương mặt ấy, vuốt ve với vẻ trìu mến đong đầy, sau đó hắn khẽ khàng ngồi dậy, cẩn thận dịch chăn lại giúp cậu rồi nhón chân xuống giường.
Hắn ra ngồi ở chiếc ghế mây đặt bên ô cửa sổ, lướt xem điện thoại một chốc rồi lặng ngắm khung cảnh đất trời trắng xoá, thác tuyết dày lả tả tuôn rơi.
Mấy người hâm mộ cầm đầu cuộc công kích trên mạng buộc Hạ An phải lui giới kia đến giờ vẫn còn hoạt động sôi nổi trong fanclub của hắn, thậm chí đã leo lên cấp bậc lão làng. Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Giản Dự càng thêm ảm đạm.
Qua chốc lát, hắn quay đầu nhìn về phía Hạ An, cậu đang say sưa trong giấc ngủ yên lành, hơi thở nhịp nhàng khe khẽ, tấm chăn bị hất sang một bên lúc xoay người để lộ ra hai cẳng chân mảnh khảnh trắng nõn. Phó Giản Dự bước lại gần đó, một lần nữa tỉ mỉ dịch chăn. Dáng vẻ khi ngủ của cậu thật giống như một bé thú non nớt, khiến tim hắn xao xuyến không thôi, đáy lòng rung cảm liên hồi, hắn cúi đầu lưu luyến mơn man từng đường nét trên gương mặt ấy.
Đến gần trưa, đồng hồ sinh học trong cơ thể đánh thức Hạ An tỉnh dậy khỏi cơn mê man. Phát hiện bản thân đã ngủ li bì gần hai giờ đồng hồ, cậu luống cuống ngồi dậy ngay tắp lự. Phó Giản Dự cũng vừa khéo đang bước lại gần đấy, để ý thấy động tĩnh của cậu liền sải bước qua đó ngay.
"Em ngủ say quá, sắp đến giờ ăn trưa mất rồi."
Hạ An đưa tay day day huyệt thái dương, ngượng ngùng cất lời.
Phó Giản Dự kéo tay cậu ủ vào lòng bàn tay mình: "Không vội, tuyết hãy còn rơi lớn lắm, có lẽ hôm nay sẽ nghỉ cả ngày."
Trên tủ đầu giường, điện thoại của Phó Giản Dự rung lên liên hồi, hắn ngưng lại một chốc, mặt không đổi sắc dặn Hạ An cứ quay về phòng cậu trước đã.
Đợi người đi rồi, hắn chậm rãi bước về phía giường, khom lưng cầm điện thoại lên gọi cho Chu Phương.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Giản Dự, cậu phát điên gì đấy hả?" Chu Phương đi thẳng vào vấn đề, "Chuyện giới fans đâu cần cậu phải trực tiếp ra mặt. Dù cho muốn chỉnh đốn đi nữa, cậu cũng có thể nói với tôi kia mà, tôi có thể đứng ra lo liệu với phía bên fanclub. Giờ không dưng cậu lại lên Weibo đăng bài chỉ trích mấy fans kỳ cựu, ảnh hưởng không tốt đâu! Mau xoá bài đi, tôi sẽ nghĩ cách dàn xếp vụ này."
Phó Giản Dự ngậm điếu thuốc vừa châm trong miệng, thờ ơ đáp lời: "Không cần dàn xếp gì cả, chuyện này chị đừng xen vào, em sẽ tự mình giải quyết, mọi hậu quả em cũng sẽ tự mình gánh vác."
Chu Phương khuyên gãy cả lưỡi mà Phó Giản Dự hiếm khi lại cứ trơ trơ nhất định không chịu nghe theo, rốt cuộc sau một hồi trầm tư, chị nói: "Thôi được, nếu cậu đã cố chấp như thế thì chị cũng hết đường khuyên nhủ. Có điều, cậu cũng tém tém lại chút đi, đừng có làm to chuyện quá thế, dư luận trên mạng hiện tại đã ầm ĩ lắm rồi, đến mức có người còn nâng quan điểm nói cậu mất tư cách thần tượng rồi đấy."
Phó Giản Dự chỉ đáp lại một câu "Đã biết", ngữ khí cực kỳ bình thản, như thể chẳng hề để tâm đến đủ loại bàn tán tiêu cực đang tung hoành khắp cõi mạng.
Chu Phương dặn dò thêm mấy câu, ngay lúc định cúp máy thì Phó Giản Dự bỗng dưng lại xen lời: "Thật ra em còn có một chuyện quan trọng phải thông báo với chị."
"Chuyện gì?"
"Em thoát ế rồi," khi nói ra câu này, không rõ Phó Giản Dự nghĩ đến điều gì nói mà khoé môi lại cong lên một nụ cười mỉm, đáy mắt cũng chan chứa nét dịu dàng, "Về sau nếu có cảnh hôn hay cảnh giường chiếu, xin nhờ chị Phương trấn cửa giúp cho. Có dịp em sẽ mời chị Phương đi ăn bữa thịnh soạn, không giới hạn số lần."
"......"
-----
**Tác giả có lời muốn nói:**
Chị Phương: Cậu là người kém cỏi nhất tôi từng nâng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]