Hạ An và Phó Giản Dự lần nữa chúc nhau ngủ ngon trên WeChat. Nằm trên giường chuẩn bị vào giấc, cậu vẫn cảm thấy có đôi chút khó tin về những sự việc đã xảy ra một tiếng trước.
Nụ hôn bất ngờ, những câu nói dịu dàng, hiện giờ nhớ lại mọi thứ cứ tựa như một giấc mơ. Thế nhưng hơi ấm còn vương đọng trên môi, tin nhắn "Ngủ ngon" trên WeChat, và cả những cảm xúc quá đỗi chân thực này, tất cả đều đang nói với cậu rằng trong mối quan hệ này, bản thân cậu không phải một bên đơn phương.
Một đêm trôi như thể là mơ, Hạ An lạc trong cõi mông lung, chẳng nghĩ ngợi sâu sa được gì nhiều, Mãi đến sáng hôm sau, sau khi đánh răng rửa mặt, lúc kiểm tra WeChat, cậu mới chợt nhớ đến câu nói kia của Phó Giản Dự.
"Vì sao sau đó em không tặng quà cho anh nữa?"
Hạ An giờ đây mới ngớ người nhận ra ý tứ của nó, "nữa" thể hiện rằng Phó Giản Dự biết cậu tặng quà cho hắn, đồng thời, cũng biết về sau cậu không còn tiếp tục tặng nữa.
Thế nhưng, sao hắn lại biết được điều ấy cơ chứ?
Hạ An lại nhớ về cuộc nói chuyện trong xe hôm đó, hắn nói với cậu rằng chiếc đồng hồ kia đối với hắn có ý nghĩa kỷ niệm vô cùng quan trọng, tại sao lại như thế? Còn điều gì cậu không biết nữa chăng?
Đồng hồ đã điểm, căn đến giờ cậu mở cửa ra ngoài. Cậu bắt gặp Phó Giản Dự đứng đó, tay giơ lên như đang định gõ cửa.
Phó Giản Dự trông biểu cảm ngơ ngác của Hạ An thì hạ tay xuống, khoé môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt: "Tối qua ngủ có ngon không?"
Hạ An hé môi, ngoan ngoãn đáp lời: "Có ạ."
"Có mơ thấy anh không?"
Mặt Hạ An nóng lên, thật thà lúc lắc đầu.
Gương mặt Phó Giản Dự lộ ra chút biểu cảm tiếc nuối, hắn duỗi tay ôm Hạ An vào lòng, trầm giọng thầm thì bên tai cậu: "Còn anh thì lại mơ thấy em đấy."
Đúng lúc này, cửa phòng phía cuối hành lang bỗng dưng bật mở, Dịch Chính Hành vừa ló người ra thì thấy ngay hai người bọn họ, y sang sảng lên tiếng chào hỏi: "Anh Phó, Tiểu Hạ!"
Phó Giản Dự thu tay về đút vào trong túi quần, xoay người nhìn Dịch Chính Hành, đoạn nói: "Vừa đúng lúc, chúng ta cùng nhau đi thôi."
Dịch Chính Hành bật ra một tiếng thở than, bước đến gần hai người kia, bắt gặp gương mặt ửng đỏ của Hạ An thì đâm ra thắc mắc: "Tiểu Hạ bị cảm à?"
Phó Giản Dự mặt không đổi sắc, thản nhiên trả lời thay Hạ An: "Không phải, điều hoà phòng cậu ấy công suất mạnh quá nên bị nóng thôi."
"Thế á, thế mà điều hoà phòng tôi lại dùng chẳng đâu vào đâu......"
Phần truyện về biên quan, trừ Phó Giản Dự, suất diễn của những người khác rất ít, nhiều người thậm chí còn chẳng có cảnh nào. Tuy vậy, do yêu cầu của Bùi Triều Kiếm, lúc quay những cảnh này toàn thể diễn viên vẫn có mặt đầy đủ.
Mấy hôm sau, Tô Ngải và Phó Giản Dự có cảnh quay chung, nội dung về một phong thư gửi từ kinh thành Nam quốc đến biên cảnh xa xôi.
Tuy người mãi tận nơi quan ải, Úc Thừa vẫn cài cắm được thân tín của mình ở lại đất kinh thành. Có điều, trở ngại lớn nhất của hắn chính là thế lực đằng sau Úc Diệc, Thái hậu.
Sau một loạt biến cố làm thay đổi cục diện của cả tiền triều và hậu cung, Đường Chân đã lờ mờ đoán được ý định của hắn liền tự tay viết một phong thư, sai người bí mật đưa đến biên cảnh, đưa đến tay Úc Thừa.
Úc Thừa lặng lẽ đọc thư hai lần, tuy bên ngoài chẳng nói một câu nhưng nội tâm lại cuộn trào sóng dữ, dù vậy, đến cuối cùng, hắn vẫn không thay đổi quyết định của mình. Tình cảm nam nữ thường tình không thể so bì với nỗi thống khổ nằm gai nếm mật, càng không thể xua tan nỗi hận thù tích lũy ngày này qua tháng nọ suốt bao nhiêu năm ròng. Trong cuộc tranh đấu quyền lực này, những tâm tư ấy dường như có phần tủn mủn và yếu ớt xiết bao.
Một phân đoạn ngăn ngắn thế thôi theo lý mà nói cũng không phải là khó, vậy mà Bùi Triều Kiếm hiếm khi lại phải hô NG với hắn tận hai lần.
Tay bưng cốc nước ấm hít hà một hơi, ông nhìn Phó Giản Dự trách móc: "Sao thế này, thời tiết lạnh nên diễn xuất cũng đông cứng luôn rồi à? Hai lần quay vừa rồi tôi chỉ thấy biểu cảm nhẫn nhục chịu đựng của cậu chứ chẳng thấy chút tình cảm nào của cậu đối với Đường Chân cả, không có sự giằng xé hay thống khổ khi phải từ bỏ đoạn tình cảm này. Nếu còn chưa biết phải diễn thế nào thì trước tiên tạm dừng một chút, chờ cậu suy nghĩ kỹ càng rồi ăn trưa xong chúng ta lại tiếp tục."
Hạ An cũng ngừng lại công việc trong tay, chạm phải ánh nhìn thoáng qua của Phó Giản Dự, kế đó, cậu nghe tiếng hắn nói với Bùi Triều Kiếm: "Chỗ này cháu quả thật còn có chút vướng mắc, cần phải nghiền ngẫm đào sâu hơn nữa, đến chiều chắc là sẽ làm được tốt hơn."
Bùi Triều Kiếm hớp một ngụm nước ấm, nhìn thời gian: "Thôi được, cũng gần hết buổi quay sáng rồi, mọi người về ăn cơm đi, hai giờ chiều lại đây tập hợp."
Nhiệt độ ngoài trời khu vực ngoại ô thành phố C rất thấp, đoàn phim ai nấy đều trở về phòng mình ăn trưa nghỉ ngơi. Phó Giản Dự đánh tiếng trước với người phục vụ, để suất cơm của hắn cũng được đưa đến phòng của Hạ An.
Hạ An có chút lo lắng thay cho Phó Giản Dự, lần chần hồi lâu cậu mới ngập ngừng lên tiếng: "Có phải là những cảnh không có lời thoại đều khó diễn hơn hay không?"
Phó Giản Dự cầm khăn giấy lên lau miệng, lắc đầu nói: "Không phải do lời thoại, là do người."
Trông nét mặt bối rối ngơ ngác của Hạ An, Phó Giản Dự ngả người lại gần, giơ tay nhẹ nhàng xoa nắn bầu má cậu, giọng cười như trêu chọc: "Nếu em là người viết phong thư này, chắc chắn anh chỉ cần diễn một lần là qua."
Đối với phong thư Tô Ngải "viết", lúc ấy hắn thật tình không ấp ủ ra được chút cảm xúc nào. Bắt gặp dáng vẻ Hạ An mặc áo lông dày sụ ngồi xổm sau máy quay cách đấy không xa, tựa như một bé chuột hamster lông xù mềm mại, lòng hắn cứ nhộn nhạo không yên.
Cơm nước xong xuôi, miệng Phó Giản Dự vẫn chẳng nhàn rỗi, chốc chốc lại đặt một nụ hôn lên gương mặt Hạ An, thoáng dừng đôi giây, lồng ngực liền râm ran ngứa ngáy, hắn nghe tiếng cậu thầm thì bên tai mình: "Anh Phó hôm qua hỏi em vì sao sau đó không tặng quà cho anh nữa, ý là trước đó anh đã biết đến sự tồn tại của em rồi sao?"
Phó Giản Dự không lòng vòng quanh co, chân thành trả lời: "Ừ, anh biết."
"Làm sao mà...... anh biết được?"
Từ trên bàn rút ra một tờ giấy, sau đó lại cầm bút đặt vào tay cậu, Phó Giản Dự nói: "Thử viết gì đó cho anh xem, tuỳ tiện viết gì cũng được."
Hạ An chẳng hiểu ra sao nhưng cũng không thắc mắc nhiều lời, cậu ngay ngắn viết lên giấy tên của mình.
"Chữ của em nét cuối thường sẽ cong lên tạo thành một cái móc câu, rất đặc biệt," Phó Giản Dự cụp mắt, hạ giọng trìu mến, "Từ lần đầu em gửi thiệp cho anh anh đã nhớ kỹ em rồi."
Hạ An ngơ ngác hấp háy đôi mắt, nhỏ giọng như lẩm bẩm: "Cái đó hình như cũng không có gì đặc biệt." Cậu không hiểu tại sao Phó Giản Dự lại vì vậy mà nhớ kỹ mình.
"Năm đó, cũng chỉ có món quà của em đến được tay anh," tuy rằng chỉ là một tấm thiệp, thế nhưng lại đáng quý vô cùng. Nói đến đây, Phó Giản Dự đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác, "Hôm đó mưa rất to, lịch trình cũng có sai sót, những người khác đều đi cả rồi sao em vẫn còn ở lại?"
"Trước lúc tổ chức sinh nhật, em đã nhìn thấy anh," tuy đã mười năm trôi qua, điều này tựa hồ vẫn là một sự kiện khiến cậu vui sướng, âm điệu Hạ An trong vô thức lảnh lót thêm đôi phần, nụ cười rạng ngời trong sáng, "Anh mặc áo mưa vào sân vận động, thế nên em biết anh còn chưa đi. Em ở bên ngoài đợi một lát, thấy trợ lý của anh liền đi qua đưa quà cho người đó."
"Nhưng hôm đó mưa to như vậy, em không đi lấy ô sao?"
Hạ An lúc lắc đầu nói không. Thật ra ban đầu cậu không chỉ chuẩn bị một tấm thiệp, có điều túi quà đã bị trận mưa lớn xô đổ hết cả, chỉ còn mỗi tấm thiệp kia là may mắn thoát nạn. Sau đó, cậu bèn mua một túi quà mới, bỏ tấm thiệp vào trong rồi giữ rịt nó trong lớp áo quần để tránh ngấm nước.
"Ngốc quá."
Tim Phó Giản Dự mềm như muốn tan chảy, hắn cụp mắt xoa nắn ngón tay Hạ An, nhất thời không thốt nổi thành lời. Nếu như có thể, hắn thật muốn quay về năm đó, dang tay ôm siết cậu thiếu niên một thân mưa trút ấy vào lòng. Khoảnh khắc này hắn bỗng thấy mình vô cùng may mắn, may mắn Hạ An lại lần nữa đến bên cạnh hắn, may mắn có thể phát hiện ra những chuyện từng bị giấu kín năm xưa.
Sau một khoảng lặng dài, hắn nhẹ giọng từ tốn cất lời: "Kể từ lần đó anh đã nhớ kỹ em rồi. Sau này món quà nào em tặng anh cũng đều giữ gìn cẩn thận, anh để chúng trong căn nhà ở thành phố D, khi nào có thời gian sẽ dẫn em qua xem."
Hạ An có thói quen nghỉ trưa, hai người tâm tình một lát rồi Phó Giản Dự về lại phòng mình.
Vừa đặt chân ngồi xuống, Phó Giản Dự đã nhận được cuộc gọi từ Chu Phương.
Đương lúc hỏi thăm tình hình quay phim, Chu Phương nói: "Cậu lâu lắm rồi không hoạt động gì trên Weibo, fans giục giã rối rít lên rồi đấy. Cũng sắp đóng máy, cậu tiện thì chụp một tấm lấy bối cảnh phim trường đi, chủ đề tuỳ cậu chọn."
Phó Giản Dự không phản đối, tỏ ý bản thân mình đã biết, hai người lại trò chuyện thêm một hồi rồi mới kết thúc cuộc gọi.
Đúng giờ, đoàn phim tập hợp chuẩn bị cho buổi quay chiều. Phó Giản Dự tạo hình và hoá trang xong xuôi, dượt lại bối cảnh và vị trí đi đứng rồi lại bắt đầu một lần quay mới.
Bài trí trong lều của chủ tướng tương đối đơn sơ. Phó Giản Dự ngồi trước bàn, dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn cháy dở gần đấy, chăm chú đọc cuốn binh thư trên tay.
"Báo cáo!" Có binh sĩ tức tốc chạy vào lều, hành lễ rồi vội vã báo tin, "Tướng quân, có thư từ trong cung đưa tới, là do An Dương quận chúa chính tay viết, thỉnh tướng quân đích thân mở ra xem."
Thư được giao tới tay, binh sĩ lui đi hết, trong ánh nến chập chờn, Phó Giản Dự chậm rãi mở phong thư, đọc kỹ càng từng câu từng chữ.
Giáp sắt chưa cởi làm nổi bật dáng vẻ tuấn tú rắn rỏi của hắn, dưới ánh nến mềm mại le lói, những đường nét sắc bén cũng được trung hoà đi đôi phần.
Trong khoảnh khắc, tâm trí Phó Giản Dự vụt hiện lên khuôn mặt Hạ An cùng những chuyện cũ mãi đến hôm nay hắn mới hay biết. Ổn định lại trạng thái, hắn lần nữa tập trung nhập vai.
Bùi Triều Kiếm mím môi, mãi đến khi kết thúc nội dung cảnh quay mới lên tiếng hô "Cắt", ông hài lòng thoả ý vỗ tay: "Lần quay này rất tốt, vừa biểu đạt được tình cảm mà cũng thể hiện được nó một cách chuẩn xác. Tốt rồi, chuẩn bị cho cảnh quay kế tiếp, tổ đạo cụ......"
Buổi quay tối kết thúc, trên đường trở về, khi cùng Bùi Triều Kiếm bàn luận về màn trình diễn kia, Phan Khâm không kiềm được phải thốt lên lời cảm thán: "Giản Dự khi diễn cảnh tình cảm luôn có phần khiếm khuyết, thế mà biểu hiện hôm nay lại có tiến bộ rõ rệt."
Bùi Triều Kiếm gật gù đồng tình: "Đúng thế, trước đây tôi từng nói chuyện với nó, thằng bé đó căn bản chưa từng yêu đương bao giờ, mỗi lần diễn cảnh tình cảm toàn phải gắng gượng, cũng coi như là làm khó nó rồi."
"Nói thế tức là tự nhiên nó diễn trôi chảy được như vầy là do mới bàn yêu đương với bạn gái ý hả?"
Bùi Triều Kiếm liếc mắt lườm ông ta một cái: "Không rõ, tôi biết làm sao được, ông từ lúc nào cũng học theo đám trẻ bà tám như thế?"
Phan Khâm cười xuề: "Tôi tò mò nên hỏi tí thôi, cũng đâu có ý đó thật."
Phó Giản Dự làm theo lời Chu Phương, để Hạ An cầm điện thoại chụp cho mình một tấm. Chức năng chụp hình của điện thoại dĩ nhiên không thể bằng máy ảnh chuyên nghiệp, Hạ An xem lại thấy hơi mờ, đang muốn chụp lại lần nữa thì Phó Giản Dự đã đưa tay lấy lại điện thoại rồi.
"Chọn tấm này luôn đi, trông ổn mà."
"Ánh sáng có hơi yếu, để em đi lấy máy ảnh."
Phó Giản Dự kéo tay cậu ấp vào lòng bàn tay mình, can ngăn: "Không cần vẽ chuyện vậy đâu, em chụp thế nào cũng đẹp, so với những bức ảnh anh tự chụp hồi trước thì đẹp hơn rất nhiều, tí nữa fans của anh sẽ xúm lại khen đấy, em có tin hay không?"
Đầu Hạ An ban đầu lắc lắc, sau đó lại chuyển thành gật gật, Phó Giản Dự trông thế thì khẽ bật cười, nắm tay cậu cùng nhau trở về.
Weibo vừa đăng bài bình luận đã kéo tới lũ lượt, Phó Giản Dự đọc qua, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.
@Bé ong mật cần mẫn: Cuối cùng nam thần của em cũng chịu đăng bài rồi! Bức ảnh này ai chụp thế nhỉ? Kỹ thuật có thể so với nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp luôn đó! Điên cuồng liếm hình!
@Chìm đắm trong vẻ gợi cảm của Phó Giản Dự: Hô hô hô, đẹp quá đi! Trên thế giới này sao lại có người đẹp như thế chứ, yêu anh yêu anh! Còn nữa, đóng phim vất vả, anh nhớ giữ gìn sức khoẻ nha [♡]
@Sữa yến mạch uống thật là ngon: Nhớ anh quá đi mất! Người chụp ảnh là tiên nữ sao!
......
Phó Giản Dự lướt xem bình luận, thuận tay lướt đến một bài đăng trước đó của mình, là bài xin lỗi về sự kiện fans nhà hắn đi bạo lực mạng người ta.
Một bình luận vô tình đập vào mắt hắn, ngón tay đang chuyển động đều đều tức thì dừng khựng.
@Một quần chúng ăn dưa: Với nhà của ảnh đế Phó cao quý ấy mà, bạo lực mạng người ta là truyền thống rồi, mấy người quên cả rồi sao? Nạn nhân năm đó của mấy cô nàng còn là fan lớn nhà họ chứ đâu, cái cậu mưa mùa hạ trạm dữ liệu gì gì đó ý, thật sự là đáng thương hàng real luôn á, thế nên người ta đã phải lui vòng bao năm để cầu bình an rồi đấy thây, cái đám người này ghê tởm thật mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]