Nhan Tịch bức bối trong người, cậu liền để cây cọ xuống bàn. Đáng lẽ là sẽ luyện thư pháp rồi ngủ ngay, nhưng hắn giờ này mà vẫn chưa quay về, cậu chẳng thể nào làm ngưng cơn bức bối này được.
Cậu khoác áo choàng lông, đi ra khỏi phòng. Cậu ngồi xuống bậc thềm trước phòng, ngắm nhìn vầng trăng sáng đượm buồn kia, nghĩ ngợi về hắn.
- Thiên Long. Huynh nghĩ ta đã làm gì đó thật à? Không còn tin ta nữa? Sẽ ghét ta sao?
Chỉ nghĩ về những khoảnh khắc được ở bên hắn, vui vẻ trò chuyện, đùa nghịch với hắn. Mắt không dừng nhìn ra cánh cửa đóng lại trước phòng cậu. Chỉ mong, khi hắn về thì sẽ đến đây tìm mình, cánh cửa ấy sẽ mở ra và người xuất hiện sẽ là hắn.
- Tiểu Ngôn cũng về đây rồi. Ai cũng ở đây cả. Sao huynh chưa về? Hay là không muốn gặp ta?
Mắt đượm buồn, có một chút đỏ, cũng có một chút cay. Cậu đứng lên trong vô thức, đi đến bên cánh cửa, mở cửa và đi ra khỏi khu nhà cậu đang ở. Đi, đi và đi, cậu cứ thế đi mãi cho đến lúc ra đến tận cửa chính của phủ.
- Huynh không ngủ được à?
Cậu quay đầu lại thì liền thấy Băng Cẩn choàng một chiếc áo lông đi tới.
- Huynh đừng nghĩ nhiều. Chắc chắn huynh ấy không hề như huynh nghĩ đâu. Chúng ta đều tin tưởng nhau mà.
- Huynh ấy có tin hay không thì là quyền của huynh ấy. Dù sao thì sau khi lên ngôi thì chắc gì mọi người vẫn còn nhớ đến ta chứ.
Băng Cẩn có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-quan-su/1326267/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.