- Hai người đang làm gì vậy hả?
Tiểu Ngôn nãy giờ cứ ngồi yên một chỗ rồi nhìn Nhan Tịch và Băng Cẩn hoà hợp làm việc với nhau, người thì lấy cọ viết viết cái gì đó, người kia thì ngồi cũng lấy cọ vẽ vẽ cái gì đó.
- Ngươi ồn quá Ngôn. Đi ngủ sớm đi. Mai dậy còn phải giúp mọi người nấu cơm.
Nhan Tịch nhăn mặt nghiêm túc khuyên nhủ Tiểu Ngôn.
Thấy mình bị cho ra rìa, cậu liền nổi hứng khùng điên muốn được làm việc chung với mọi người.
Cậu đứng dậy rồi tiến lại gần chỗ Băng Cẩn đang ngồi tập trung vẽ.
- A! Đây chẳng phải thành Viễn Sơn của chúng ta đây sao?
- Ngôn à! Bộ huynh không thể ngồi yên và im lặng được hả? - Băng Cẩn đột nhiên bị phá hoại sự tập trung cao độ nên liền gắt lên.
Tiểu Ngôn đã ấm ức vì bị cho ra rìa rồi, vậy mà còn bị cả hai người mắng, cậu không chịu nổi nữa, liền đứng lên nói lớn.
- Tại nãy giờ hai người cứ làm cái gì mờ mờ ám ám chứ bộ! Ta tò mò cũng là chuyện thường mà! Sao lại mắng ta chứ, đã thế còn cho ta ra rìa nữa!
Cậu tuôn ra một trào những từ cậu muốn nói rồi đứng đó thở hồng hộc.
Thấy cả hai đều bất động trước hành động bộc phát của mình, cậu đành im lặng mà ngồi xuống.
Cả hai vẫn còn trưng khuôn mặt cứng đơ ra nhìn cậu, làm cậu khó xử nói.
- Xin...lỗi...Ta chỉ là...thấy cô đơn nên mới nói vậy thôi....chứ....
Cậu nói được vài từ thì cũng liền im bặt.
Lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-quan-su/1326226/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.