- Đệ không ăn thật à?
Thiên Long mặt hối lỗi, quơ quơ cây kẹo hồ lô trong tay trước mặt cậu để dỗ cậu.
Nhan Tịch chẳng thèm nói năng gì với hắn nữa. Cứ đứng yên một chỗ nhăn mặt giận dỗi.
- Huynh đi ra. Đừng có lại gần đệ.
Cậu cố tránh sang chỗ khác, nhưng cứ mỗi lần cậu cố đi xa hơn thì sợi dây buộc hai tay cậu lại lại kéo cậu lại gần hắn.
- Huynh tháo cho đệ được chưa? - Cậu khó chịu hỏi hắn.
Hắn vừa nghe thấy thì liền cuống quýt gỡ dây cho cậu.
Vừa được giải thoát, cậu liền chạy tới trốn sau lưng Tiểu Ngôn và Băng Cẩn để hai người bảo vệ khỏi hắn.
Hắn tay cầm cây kẹo hồ lô thơm ngon đừng cách xa cả bọn mà chỉ biết thở dài.
- Sao huynh lại giận hoàng huynh vậy? - Băng Cẩn quay đầu về phía sau nhìn cậu hỏi.
- Cẩn Nhi không nên biết đâu. Muội còn nhỏ. - Cậu mắt thì vẫn lườm nguýt nhìn hắn, nhưng vẫn nói giọng nhẹ nhàng rồi xoa đầu cô.
Tiểu Ngôn từ nãy tới giờ chỉ biết vừa ăn cây kẹo hồ lô vừa cười như được mùa.
Thấy hoàng huynh cũng tội thật, cậu liền chạy lại gần hắn rồi nói nhỏ vào tai hắn vài câu.
- Hai huynh ấy nói gì với nhau mà trông vui vây?
Băng Cẩn tò mò hỏi Nhan Tịch.
Nhan Tịch lắc đầu, thắc mắc chẳng biết hai cái tên điên này đang nói cái quái gì.
Cả hai đang tò mò muốn chết thì đột nhiên một mùi thơm kì lạ phất phới bay ngang qua cả hai.
- Mùi gì vậy? -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-quan-su/1326225/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.