- Đệ đừng có ôm ta. Ta...không quen khi đệ chủ động gần gũi đâu.
Thiên Long cầm lấy hai bên tay cậu, cố gắng kéo cậu ra khỏi người mình nhưng không được.
- Bình thường huynh chủ động được còn giờ đệ không tự chủ động được à? - Nhan Tịch khó chịu nói.
- Thì bình thường đệ một là trốn ta hai là chửi ta, đệ như vầy thì huynh cảm thấy ngồ ngộ là đúng rồi... - Thiên Long càng cố kéo cậu ra bao nhiêu thì cậu ôm lại càng chặt bấy nhiêu.
- Do huynh đang giận nên đệ mới tự nguyện chủ động đó thôi. Đệ nói vậy không phải là muốn huynh mau hết giận đâu mà là muốn nhắc cho huynh biết đây là chuyện có một không hai trên đời nên cứ hưởng thụ đi.
- Ta không có giận đệ mà, nên đệ mau bỏ huynh ra đi... - Thiên Long bắt đầu mệt mỏi vì độ nhây của Nhan Tịch.
Bình thường trông cậu có vẻ là một người rất chi là nghiêm túc đấy thôi nhưng dù sao cái đó cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài.
Đến khi nó bộc phát thì ngay cả một người rất biết cách chọc ghẹo cậu như hắn cũng phải giơ tay xin hàng, mà chưa chắc là có giơ tay thì cậu sẽ tha nữa.
- Không buông không buông...
- Nhan Tịch. Đệ mà còn không buông là không có bóp chân bóp cẳng gì nữa đâu đó.
Thiên Long nói giọng nghiêm túc làm cậu giật mình mà buông ra, tỏ vẻ nghiêm túc theo.
Hắn chẳng biết nói sao về cái độ lầy đột nhiên rơi xuống cái đùng này của cậu nên chỉ thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-quan-su/1326216/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.