Diệp Tiêu lạnh lùng quay sang, vẻ mặt nam nhân trước mặt như trước lộ ra vài phần cao ngạo.
-“Mạc tiên sinh, chuyện của em, không cần anh nhúng tay!”
Giọng nói lạnh bạc phá màng tai, Mạc Thiên Hằng lạnh lùng nhếch khóe môi.
Anh như trước cao ngạo giống như thiên thần, yên lặng nhìn chăm chú vào cặp mắt giống như đá quý của Diệp Tiêu.
Chỉ liếc mắt một cái, đó là bốn mắt nhìn nhau.
-“Diệp Tiêu, em còn muốn tiếp tục lừa mình dối người?”
Giọng nói trầm thấp hùng hậu từ mới vừa rồi không tin tưởng biến thành chắc chắn, không đợi cô nói chuyện, Mạc Thiên Hằng lại tiếp tục mở miệng nói:
-“Anh chỉ cần em giúp anh thoát khỏi Giang Ngọc, kết hay không kết hôn không là gì! Điểm này, đối với em một người muốn trở thành diễn viên mà nói, hẳn không tính là cái gì chứ?”
Lời Mạc Thiên Hằng nói, để cho Diệp Tiêu cả kinh.
Đáy mắt, thật nhanh lóe qua một chút tinh quang, lướt qua giây lát, lại bị Mạc Thiên Hằng rõ ràng xem ở trong mắt.
Diệp Tiêu chần chờ, dưới chân bước chân dừng lại, cô lẳng lặng nhìn Mạc Thiên Hằng, như là đang chờ đợi anh tiếp tục nói.
Dưới màn đêm tối đen, nương theo ngọn đèn trong quán cà phê, cô rõ ràng nhìn nam nhân trước mặt.
Như là trong dự kiến, anh bình tĩnh không gợn sóng, cao ngạo giống như thiên thần, toàn thân tản mát ra hơi thở cao quý tao nhã, dù là Diệp Tiêu kiếp trước đã gặp qua vô số người đều vì cái này sợ hãi than thầm.
-“Được! Em đáp ứng anh!”
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-manh-the-trung-sinh/267924/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.