Nửa giờ sau, hai người ngồi đối diện ở trong quán cà phê dưới lầu.
-“Mạc tiên sinh......”
Diệp Tiêu đã mở miệng trước, nhìn ánh mắt nam nhân, tĩnh lặng như nước, nhưng mà, ở giữa đêm đen, một đôi mắt đẹp kia lại giống như đá lưu ly, sáng quắc sinh huy.
-“Ừ?”
Mạc Thiên Hằng từ trong cổ họng phát ra một tiếng ừ nhẹ, lẳng lặng nhìn người trước mặt.
Thu đồng tử lại, cuối cùng đem ánh mắt nóng rực giống như hừng hực liệt hỏa dừng ở trên người cô.
Diệp Tiêu mím môi, hiện ra vài phần bất an.
-“Chuyện hôm nay, cám ơn anh.....”
Mạc Thiên Hằng giống như là không có nghe lời của cô nói, cầm thìa đặt ở cạnh cốc, nhẹ nhàng mà đảo đảo gì đó trong chén, sau đó, khóe môi giương lên một chút độ cong tựa tiếu phi tiếu,
-“Em cho là anh muốn giúp em? Em hôm nay bộc lộ tài năng, anh không giúp em, em liền chính mình chết như thế nào chỉ sợ đều không biết đi?”
Động tác của anh không nhanh không chậm, tao nhã mà lại cao quý.
Diệp Tiêu nao nao, nhìn người trước mặt.
-“Không, em có ảnh chụp......”
Nghe xong lời của cô, Mạc Thiên Hằng tránh không được lộ ra một chút tươi cười lạnh như băng, hơi nhíu mày,
-“Xem ra, em có vẻ không được thông minh như tưởng tượng của anh, em cho là em tuôn ra ảnh chụp của Diệp Vũ thì thật sự có thể uy hiếp đến bọn họ?”
Lời anh nói, để cho Diệp Tiêu nao nao.
Cô không ngốc, ảnh chụp có thể uy hiếp Diệp Vũ, nhưng Tôn Hạo liền không như vậy, trong trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-manh-the-trung-sinh/267923/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.