Tại sân bay, ông bà Vương đang nôn nóng gặp lại đứa con gái yêu của mình. Tuệ An bước ra, thấy ba mẹ đang đứng thì nhanh chân chạy đến ôm chầm lấy ông bà. Cô hớn hở nói:
- Con gái yêu của ba mẹ về rồi đây!
Thấy cô, ông Vương nhẹ giọng hỏi:
- Con định ở lại đây bao lâu?
- Sao thế ạ? Con vừa về ba mẹ lại muốn đuổi con đi à?
Nghe chồng mình nói thế, bà Nguyệt Ánh lườm ông rồi nói:
- Con về là tốt rồi. Nghỉ ngơi một thời gian rồi đến công ty nhà chúng ta làm việc, không cần phải cực khổ bên ngoài như thế.
- Dạ vâng ạ. Giờ chúng ta về nhà thôi, con nhớ đồ ăn mẹ nấu lắm rồi.
- Cha nhà cô, nhớ đồ ăn tối nấu mà cứ chần chừ mãi mới chịu về với ông bà già này.
Cả nhà ba người cùng cười nói vui vẻ rồi trở về nhà họ Vương.
- Con với thằng Khánh xảy ra chuyện gì rồi đúng không? – Mẹ cô hỏi:
Cô nghe mẹ hỏi thế thì thoáng im lặng, rồi bật khóc nức nở. Cô kể lại mọi chuyện cho ba mẹ nghe. Ông bà Vương thấy con gái như thế thì vô cùng đau lòng. Mẹ cô ôm lấy bờ vai đang run lên của cô rồi nhẹ nhàng vỗ về an ủi. Ông Vương nghe thấy thế thì tức giận nói:
- Mất dạy. Nó dám đối xử với con như vậy. Con yên tâm, ba mẹ nhất định sẽ không để con phải chịu ấm ức.
Mẹ cô thấy cô vừa về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-danh-cho-em/2890628/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.