Tuệ An, chúng ta kết hôn đi.
Cô nghe anh nói thì dừng bước, cô quay lại hỏi:
- Tại sao? Tôi với anh đâu có yêu nhau, làm sao có thể kết hôn được. Ai biết anh là người như thế nào?
- Người đáng để em gửi gắm cả đời.
- Anh nghĩ tôi tin anh sao? Chúng ta mới gặp nhau 2 lần. Anh biết gì về tôi?
- Vậy tại sao em lại đồng ý đến buổi hẹn ngày hôm nay? Bị ép?
- Đúng. Còn anh chắc cũng không khác gì tôi.
- Không hẳn. Em vì ông nên có mặt tại đây. Còn tôi, công việc của tôi rất bận, không có thời gian yêu đương. Vậy nên chúng ta kết hôn, đôi bên cũng không ai phải chịu thiệt.
- Tại sao nhất thiết cứ phải là tôi?
- Mẹ tôi có vẻ rất thích em, như thế sau này ít nhất sẽ không có cảnh mẹ chồng nàng dâu xích mích.
- Tôi lấy anh rồi có được ngủ nướng không? Có được ăn thịt nạc bỏ mỡ không? Có được bỏ thừa cơm không? Không rửa bát có được không? Còn nữa anh có phản bội tôi không?
Vốn dĩ cô cũng chẳng hy vọng gì nhiều ở cuộc hôn nhân không tình yêu này, cô hỏi những câu như thế không phải vì cô ngang ngược, không biết phải trái đúng sai. Cô cũng biết rõ mình cần làm gì khi chấp nhận về làm vợ anh. Cô sợ cưới anh khi chưa biết rõ gì về anh, không biết anh là người như nào, liệu có đáng để cô tin tưởng không. Bởi cô rất sợ cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-danh-cho-em/2890616/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.