Sáng ra, cô đã thấy mình nằm ngay ngắn trên giường, còn anh đã không thấy bóng dáng đâu. Một lúc sau, anh mở cửa bước vào, thấp giọng vừa gọi vừa trêu:
- Tuệ An, em không dậy nấu bữa sáng cho chồng em à.
Cô lề mề thức dậy, dầm mưa nên giờ người cô thật sự trông rất uể oải. Nghe anh gọi, cô vội đáp:
- Trước khi kết hôn, anh bảo sẽ nấu cho tôi ăn cơ mà. Tôi đang là bệnh nhân đó.
- Đáng đời em. Không phải tôi bảo chờ tôi đón em về cùng sao.
Cô quay sang lấy cái gối ném về phía anh, vừa ném cô vừa quát:
- Mặc kệ tôi.
- Ừ. Mặc kệ em.
Nói rồi, anh quay lưng đóng cánh cửa lại. Cô thấy anh như thế thì trong lòng có chút tủi thân. Hình như cô hơi quá lời rồi, anh chỉ muốn cô chú ý đến bản thân mình hơn thôi. Cô đứng dậy xuống giường tìm anh, vừa mở cửa thì thấy anh bước vào với một tô cháo trên tay, thấy anh, cô hỏi:
- Anh vào phòng tôi làm gì?
- Phòng nào là phòng của em? Nhà này là nhà của tôi.
- Ừ, vậy tôi dọn về nhà mẹ tôi ở, trả phòng lại cho anh đó.
- Hửm?
- Anh đuổi tôi còn gì.
- Tôi đuổi em bao giờ. Em vào rửa mặt đi rồi ra ăn cháo rồi uống thuốc.
Thấy cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, anh chỉ biết cười khổ, anh lại làm cô giận rồi.
- Tuệ An, không phải tôi đuổi em. Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-danh-cho-em/2890604/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.