Tuệ An gương mặt đỏ bừng, cô ném chiếc gối về phía anh, giận dỗi lên tiếng.
- Anh còn nói bậy em treo giò anh để coi anh còn dám ăn nói lung tung nữa không.
- Vợ...
Nói rồi Tuệ An đứng dậy đi xuống dưới nhà, bỏ lại Hoàng Cẩn Nam ở đó với gương mặt nửa khóc nửa cười, vừa mới dỗ được vợ nay lại làm vợ giận tiếp.
Tuệ An xuống dưới nhà vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả hai. Loay hoay một lúc cô cũng đã làm xong. Thấy anh vẫn chưa xuống, cô lên phòng, nhẹ nhàng mở cửa, giọng điệu hơi giận dỗi hỏi.
- Hoàng tổng, anh không xuống ăn sáng hửm?
Hoàng Cẩn Nam nghe cô gọi, anh ngồi dậy, nhanh chóng tóm gọn cô vào chăn, mặc cho cô la hét, vùng vẫy phản kháng, anh vừa ôm cô vừa hỏi lại.
- Em gọi anh là gì?
- Anh buông em ra. Đừng có ôm em, chồng em ghen.
- Hửm?
- Hoàng tổng xuống ăn sáng rồi đưa em đi làm. Hôm nay em còn có việc ở công ty.
- Thế em đi mà bảo chồng em đưa em đi làm, anh không rảnh.
- Ơ kìa...
Nói rồi, Hoàng Cẩn Nam giận dỗi buông ra, anh kéo chăn đắp lên người, xoay lưng về phía cô. Biết anh bày trò giận dỗi nhưng cô cũng không thèm để ý tới, ai kêu mới sáng đã làm cô xấu hổ đến nỗi không có chỗ nào để chui. Cô nhìn anh một hồi lâu rồi lên tiếng gọi.
- Hoàng tổng?
- Hoàng Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-danh-cho-em/2890553/chuong-38.html