“Yên tâm, sẽ không thể có con của anh, cho dù có con của anh rồi, tôi sẽ……” Cô làm một động tác cứa cổ, “Xoẹt đi!”
“Tàn nhẫn quá.” Bạc Ngôn một câu nhạt nhạt nói, dựa vào lưng ghế, xem ra lần trước chắc vẫn chưa trúng.
Nhiều lời, anh ngay cả một chút cảm giác cũng không có, làm sao có thể trúng mục tiêu!
Đến nơi, bọn họ một hàng người sau khi đi vào, liền không như ý nguyện của Cảnh Bùi Dương tách nhau ra rồi.
Anh nắm lấy tay Mật Nguyệt, ở đây nhiều người, để tránh cô bị lạc.
“Dương Dương, chúng ta đi chơi đi!” Cô cũng không quản được ba người kia!
“Được.” Anh nhất định sẽ đi với cô.
Cảnh Hành trong năm người tìm được một tiệm cà phê, thong thả ngồi.
Còn Cảnh Bùi Noãn bị Bạc Ngôn trực tiếp kéo đi đến trước cửa nhà ma, “Noãn, có cần vào chơi không?”
“Anh có thể buông tay tôi trước được không?” Cô cảm giác tay mình sắp không phải là mình rồi!
Anh vừa buông ra, cô cúi đầu nhìn vào chỗ đỏ đỏ, “Bạc Ngôn, anh chết chắc rồi!”
“Cô muốn làm gì?”
“Nhảy bungee!”
“Ở đâu có?”
“Đừng có lắm lời!” Cô quay lưng liền đi.
Hai người rời khỏi đây, hơn nữa còn thuận thế lái xe của Dương Dương.
Ánh mắt mùa hạ rất chói mắt, Cảnh Bùi Noãn đeo kính râm, dựa vào lưng ghế, người đàn ông bên cạnh lái xe cũng khá vững đấy.
“Chúng ta làm thế sẽ bị anh cô truy nã đấy, vợ anh ấy sinh nhật, chúng ta không ngờ lại leo cây!” Bạc Ngôn đơn tay chống lên vô lăng, “Noãn Noãn, có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657850/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.