Chương trước
Chương sau
“Con gái không thể nhìn con trai thay đồ!” Cô che mặt lại, đi bước chân nhỏ đến bên giường, cơ thể cô rơi tự do xuống, nằm lên trên giường.
Thân hình của Dương Dương hình như không tồi, những nữ sinh trên lớp thường nói là 8 múi thịt.
Chồng tương lai của cô thân hình rất ngon đấy!
Nhưng cô……
Tại sao vẫn chưa phát dục, giá đỗ!
Hu hu hu……
Đáng thương!
Cảnh Bùi Dương thay đồ xong, nhìn thấy động tác của cô còn nằm trên giường, “Em ngủ như thế, máy lạnh thổi vào, sẽ cảm lạnh đấy.”
“Oh, vâng.” Cô ngoan ngoãn cởi giày, cơ thể nhỏ nằm lên giường, cuộn chăn tầm tơ mỏng, cảm giác mát mẻ, nhưng trong lòng cô hình như bị lửa thiêu vậy.
Cô đỏ mặt nhìn vào Dương Dương bên giường, đẹp trai quá!
“Anh ra ngoài nhé.”
“Bye bye……” Cô vẫy tay, khuôn mặt chui vào trong chăn, cô phải ngủ.
Nhìn vào vẻ mặt xấu hổ của cô, mép miệng anh hiện lên một độ cong không rõ rệt, sau đó rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Buổi tối, họ là cùng nhau về đấy.
Sau khi về, Cảnh Hành liền để Bạc Ngôn chơi trò chơi với cậu, sau buổi tối cũng không được thả lỏng, tiếp tục bám lấy cậu.
Còn Bùi Cảnh Noãn bất mãn liếc nhìn Bạc Ngôn, liền đi lên lầu.
“Ha, chị gái em ăn thuốc nổ rồi sao? Anh cái gì cũng chưa làm, chơi chung với em, cô ấy còn liếc tôi, không lẽ là……” Mày cậu khẽ nhíu, “Vì anh không có chơi chung với cô ấy sao?”
“Anh nghĩ nhiều rồi, chị ấy là tiền mãn kinh tới sớm thôi, đơn thuần là có ý kiến gì đó với anh.” Cảnh Hành ngẩng đầu nhìn vào hình bóng của Cảnh Bùi Noãn, tiếp tục moi thông tin tài khoản game của Bạc Ngôn.
“Có thể, đúng là thảm thật! Tuổi nhỏ như thế đã tiền mãn kinh sớm rồi!” Anh làm sao cảm thấy Cảnh Bùi Noãn là muốn cậu chơi chung nhỉ!
Thế là, sau khi buổi tối tự thân đi ngủ, anh liền đi đến trước cửa của Cảnh Bùi Noãn, gõ cửa.
Cảnh Bùi Noãn đang ngủ ngon trong phòng nghe thấy tiếng gõ cửa, lật người lại, chôn bản thân vào trong chăn, mặc kệ.
Nửa đêm, ma mới quan tâm anh!
“Noãn Noãn……”
Âm thanh thiếu đánh của Bạc Ngôn truyền đến, cô hận không thấu muốn bây giờ xé nát anh!
Cô mở đèn, nhìn sang hai bên, cuối cùng cầm đèn ngủ đặt ở đầu giường lên, giận đùng đùng xuống giường!
“Noãn Noãn, đêm khuya cô quạnh như tuyết, hay là……” Bạc Ngôn dựa vào trước cửa, nhìn vào cửa phòng đột nhiên mở, cười nói.
Đèn ngủ trên tay Cảnh Bùi Noãn giơ lên, “Anh nói, anh có phải là muốn bị ném không? Không muốn bị ném thì đi ngay cho tôi! Cút ra ngoài!”
“Há!” Anh giơ tay, nhẹ nhàng cầm lấy đèn ngủ trên cô, “Bạn nhỏ, thứ này rất nguy hiểm, không nên chơi……”
“Hứ, anh biết gì!” Cô tức giận nhìn anh, “Tôi là một thục nữ, nhưng anh, đã đem những lời chửi tục của tôi dành dụm cả đời đã dùng hết cả, rất tốt, xin hỏi Bạc tiên sinh, anh còn có di ngôn gì không? Nói ngắn xíu.”
“Cắt ngắn xíu? Cắt ngắn chỗ nào? Tóc của cô đích thực có chút dài, có thể suy nghĩ cắt ngắn, nhưng……” Bày tay anh đặt trên giường ngủ từ từ di chuyển, vuốt tóc của cô, “Tôi thích tóc dài hơn.”
“Ha ha, tôi nói là……” Tầm nhìn cô di chuyển xuống, nhìn vào chỗ gì đó của anh, “Cắt ngắn chỗ đó của anh xíu, nói sao thì anh ngắn như thế, cắt ngắn một tí sẽ không còn nữa……”
“Tôi ngắn?” Anh nguy hiểm tít mắt lên, “Xem ra hôm nay ở văn phòng chưa để cô rút kinh nghiệm được bài học, hôm nay sắc trơi tối đang đậm, cảnh tốt giờ tốt, rất thích hợp để động phòng……”
“Mơ đi! Đừng có quấy nhiều tôi đi ngủ, có thể để anh trai cho phép anh ở lại, cùng sống chung với anh ở một nhà đã là cực hạn lớn nhất của tôi rồi, tôi nói anh nghe, đừng có xuất hiện trước cửa phòng tôi nữa, đặc biệt là buổi tối đừng có gõ cửa!” Cô vốn dĩ đã rất giận, bị quấy rối giấc ngủ càng giận hơn!
“Bùng” một tiếng, đèn bàn trên tay cô quăng ra ngoài, rơi xuống đất.
Tầm nhìn của anh thuận theo đèn bàn di chuyển, nhưng không dự đoán được ở lúc này cửa phòng vô tính đóng lại!
Vẫn khá thông minh đấy, biết dương đông kích tây.
“Có ý nghĩa…… Noãn Noãn dịu dàng như nước, tại sao lại trở nên cộc cằn như thế?” Anh liếc nhìn lên đèn bàn dưới đất, nhạt nhạt đi vòng qua, sau đó về đến văn phòng của mình.
Ngày thứ hai.
“Xào……”
Một thau nước lớn, dội lên người anh, làm chả cả người anh ướt sũng, sau đó là từng tiếng bước chân, cô liền rởi khỏi.
“Chết tiệt thật chứ!” Bạc Ngôn lau nước trên mặt, “Có ấu trĩ không!”
Anh bất lực xuống giường.
Cảnh Bùi Noãn vừa mới tạt nước Bạc Ngôn xong sớm đã trở về phòng, khóa trái cửa lại.
Cô cầm ipad mở video call, dựa vào giường, “Ngư Ngư, tớ vừa nãy tạt nước người đàn ông kia, haha!”
“Tớ cảm thấy anh ta mặt cũng dày đấy, cậu nên tạt nước, hơn nữa bây giờ là mùa hạ, nước đã chẳng phải sẽ khiến anh ta thoải mái hơn!”
“Không đâu, nước đá đâu phải nước lạnh, nước đá đá có thể tan ra, tớ đợi rất lâu đấy! Ngón tay tôi vừa đút vô liền cảm thấy một cơn mát rượi, nhưng tớ cảm thấy, phương pháp như vậy quá ấu trĩ rồi, hơn nữa trị ngọn không trị gốc, vẫn là không nguôi giận được, đó là lần đầu tiên của tớ, bây giờ vẫn còn đang chảy máu nè! Tên ngắn nhỏ kia!” Cô vừa nghĩ là giận.
Từ nhỏ đến lớn cũng chưa thiệt thòi qua, không ngờ bị bại dưới tay tên đàn ông đó, cô làm sao can tâm?”
“Anh ta có bạn gái không?” Trong ipad truyền đến giọng nói dịu dàng.
“Kiểu người như anh ta làm sao có bạn gái, ngoài mặt cũng khá ưa nhìn kia, lấy cơ thể mà nói, ai sẽ ở bên anh ta, đàn ông trên thế gian này đâu là tuyệt chủng rồi!” Cô không để ý nói.
“Đối phó với đàn ông, không phải là tiền, quyền, phụ nữ, cần phải giúp đỡ gì sao?
“Cậu muốn đến giúp tớ sao? Được thôi! Chúng ta cũng nhau ngược đãi chết tên cặn bã kia, quá đáng lắm!” Cảnh Bùi Noãn liếc nhìn cánh cửa, không có nghe thấy âm thanh bên ngoài, chắc là không còn ở đấy.
Cho dù anh còn ở đây thì sao, cô là người muốn ngủ, sau này đâu phải là đi công ty!
Mới không sợ anh.
Nhà hàng dưới lầu, Bạc Ngôn nghiêng đầu hắt xì, “Không được rồi, tôi cảm rồi!”
“Cho nên thì sao?” Bùi Cảnh Dương nhạt nhạt hỏi.
“Tôi muốn xin nghỉ phép bệnh.” Anh cầm khăn giấy lau môi, “Dương, không phải tôi cố ý cảm lạnh thật, mà là em gái của cậu, hôm nay sáng sớm đã dội nước đá lên người tôi, không tin cậu xem, mền trên giường bây giờ còn đang ướt.”
“Anh Bạc Ngôn đáng thương quá.” Mật Nguyệt nhìn vào anh, “Anh khiến cho chị Noãn Noãn giận rồi, tính khí của Noãn Noãn tốt lắm, lần đầu tiên em thấy chị ấy nóng tính với người khác.”
“Anh……” Bạc Ngôn nhìn vào đôi mắt thanh khiết của cô, có cảm giác cứng họng, “Có thể đấy! Nhưng sau này cô ấy sẽ phát hiện, anh đấy không phải là ăn hiếp cô ấy.”
“Vậy đó là gì?” Cô tò mò hỏi.
Cảnh Bùi Dương không động sắc thái nhìn vào sắc mặt của Mật Nguyệt, cô tại sao đối với chuyện gì cũng hiếu kì như thế!
“Là vui vẻ.” Bạc Ngôn vẻ mặt đàng hoàng dạy hư con nít.
“Dương, tôi rất khâm phục cậu, cậu vẫn còn có thể trụ được.” anh bây giờ cảm thấy, Cảnh Bùi Dương rất đáng thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.