Cánh cửa văn phòng bị bạ lực đẩy ra, đi vào bên trong là một Bạch Ngôn với toàn thân trắng xóa.
Ngôn, anh…sao tạo hình anh lạ vậy?
Khỏi nói đi, là do em gái anh làm đó! Phòng nghỉ ngơi của cậu để tớ mượn dùng tí! Quần áp mình cũng cần! Anh nhanh chóng đi vào bên trong.
Vào đi! Cảnh Bùi Dương bình tĩnh nhìn bóng lưng anh đi vào, hai đứa này đã kết thành oan gia sao?
Còn Bùi Cảnh Noãn đang núp ở trong văn phòng cứ ôm lấy bụng mình, thứ máu đáng chết này chảy đến khi nào nữa đây!
Còn đâu hơn cái lần đầu tiên nữa?
Chẳng lẽ hôm đó họ chỉ vào vài cái, sau đó thì?
Phụt phụt phụt!
Tên Bạch Ngôn đáng chết, sau này ai mà ở bên anh ta đúng là xui xẻo.
Cuộc sống hạnh phút chắc là không còn nữa rồi!
Cô nằm uể oải trên bàn làm việc, mặt buồn hui, phải làm sao đây!
Cô cũng khong thể giết anh ta thật, hay là cắt đi cái đó của anh ta?
Không được, cái tên Bạch Ngôn chỉ có cái màng mỏng manh đó cũng chả làm ra hồn, để lại còn có ích gì.
Chỉ là sự sỉ nhục của anh ta!
Chị, nghĩ gì thế! Đói bụng? Cảnh Hành đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc.
Cô lười biếng ngẩng đầu lên nhìn, qua đây!
Cảnh Hành đầy nghi ngờ đi qua đó, chị, chị có thể có tích sự tí không, chẳng phải chỉ là bị người ta ngủ sao, cùng lắm chị ngủ lại người ta là được.
Đó là suy nghĩ của đám đàn ông tụi em, chính là do mấy người già bẫy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657842/chuong-909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.