Chương trước
Chương sau
Cố Phi Trì nghe thấy lời của cô, cúi mặt xuống trầm ngâm
Ông nào không muốn buông tay, nếu như không có buông bỏ một chút hận thù, người của Cảnh Gia đến một người đều không thể rời khỏi nơi này
Ông biết trong lòng lúc này quan trọng nhất vẫn là Nguyệt Nguyệt!
Ông muốn được ở bên cạnh Nguyệt Nguyệt!
“Phán Phán cô ấy là thật lòng thích anh” giọng nói nhẹ nhàng của cô nhìn An Quân Huyền, “suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau, anh có thể không thích cô ấy, càng thích Diệp Mộ Yên, không quản thích ai đều được, bây giờ bản thân càng quan trọng hơn cuộc sống trước đây, hy vọng mọi người có thể hiểu rõ đạo lý này”
Bùi Nhiễm Nhiễm nói xong, điện thoại đột nhiên vang lên
Cô nhấc cú điện thoại của mẹ, trong lòng có chút căng thẳng, “mẹ, sao thế?”
Cố Phi Trì vừa nghe thấy là điện thoại của Bối Tịnh Nguyệt, lập tức tinh thần cũng căng thẳng theo!
Xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nguyệt Nguyệt sẽ không phải xảy ra chuyện chứ?
“Cái gì? Tai nạn xe?” ánh mắt của Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn về phía của Mẫn Lệ, “mẹ nói xe của bọn họ nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ ở bên đường, đâm thẳng lên làn bảo vệ trên cầu, sau đó thì lao xuống sông!”
“Cố Linh!” Mẫn Lệ lập tức xông ra bên ngoài
Trang viên này rất xa xôi, bọn họ không có đi được bao xa, đến được trên cầu ở đây, chiếc xe màu đỏ, không phải là Cố Linh thì là ai chứ!
“Tiểu Linh!” Cố Phi Trì cũng kích động đứng dậy
An Quân Huyền chạy theo phía sau ông ấy ra phía ngoài, có chút kỳ quái Cảnh Thần Hạo lại không có phái người chặn họ lại
Bùi Nhiễm Nhiễm với Cảnh Thần Hạo từ từ bước ra, “tim của anh lúc này rộng lượng thế sao? Lại như thế thả bọn họ rời đi?”
“Người chết to hơn”
“Anh nói cái gì chứ? Chẳng mau không chết thì sao? Không đúng, làm sao có thể để Cố Linh chết chứ! Cô ấy chết rồi, Mẫn Lệ làm sao?” cô bỗng nhiên kéo anh bước nhanh vào trong xe, nói với tài xế ở phía trước, “bám theo bám theo, nhanh chút!”
Trong miệng cô thầm nói, “không được chết! Không được chết!”
“Dòng chảy của sông lớn đó khá nhanh, cho dù không có chết, nếu như cô ấy chìm vào trong hôn mê, dòng nước trong phút chốc sẽ cuốn cô ấy trôi theo, nhiều nhất trong vòng một tiếng thì nhấn chìm trong biển lớn, sau đó thì vĩnh viễn tìm không được”
“Trong biển lớn còn có thể vớt lên xác à! Phụt phụt phụt!” cô vội vàng bịt miệng lại, “cô ấy sẽ không chết đâu!”
“Nhưng mà cô ta muốn lấy đi con của chúng ta” Cảnh Thần Hạo nhìn cô ấy, còn nói tim của anh rộng lượng, bản thân còn không giống như thế sao?
Anh không phải là tim thật sự trở nên rộng lượng, mà là bởi vì qua chuyện của Cố Phi Trì, cho dù không phải là bố gây nên, nhưng mà Cảnh Thị có một trách nhiệm nhất định, ít ra An Quân Huyền với ông ấy bị chia cắt, đó đơn giản là người trong bệnh viện quá không trong sạch rồi, vào thời đại đó, một đứa bé trai sơ sinh rất quan trọn, trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng!”
Anh có thể điều tra ra chuyện này, An Quân Huyền với Cố Phi Trì chắc cũng biết rồi, nhưng bọn họ vì chuyện của công ty vẫn đổ toàn bộ trách nhiệm lên trên Cảnh Thị
“Nhưng mà cô ấy không có à! Con không phải là bị anh tìm người đưa ra ngoài sao, giao cho Trí Hiểu sao? Anh thật sự...lợi hại! Cái gì đều không có nói cho em biết! Em gì cũng không biết, còn khóc lâu như thế này! Thương tâm cả 3 ngày trời! Kết quả anh nói bảo bối ở trong tay của Trí Hiểu!” cô sáng nay khi nhận được tin tức này, suýt chút nữa thì vui mừng đến rơi nước mắt!
“Em không muốn bảo bối ở trong tay của Trí Hiểu?”
“Không phải thế! Ở trong tay của cô ấy em mói là yên tâm nhất! Nhưng mà anh nghĩ mà xem, chuyện của Thích Thịnh Thiên, em liền cảm thấy có chút kỳ lạ, quả nhiên, hai người các anh tự biên tự diễn khá lợi hại à!” cô cứ cảm thấy Thích Thịnh Thiên sẽ không đột nhiên không nói đạo lý như vậy!
“Vợ ơi, em đều đoán được rồi, đây còn là em nhắc nhở anh” Cảnh Thần Hạo mỉm cười vòng tay qua ôm lấy eo của cô, “em nói, An Quân Huyền với Cố Phi Trì có chút giống nhau, anh mới đi điều tra bọn họ à”
“Ừm, em vẫn là có công à, lần tới nhớ có chơi kiểu trò chơi này nữa, thì nhớ nhắc trước với em một tiếng, được chứ?”
“Không nói được, nói cho em rồi, em sẽ không thể biểu đạt được sự đau khổ tuyệt cọng như thế nữa” anh ôm chặt lấy cô dựa lên trên người mình, “Nhiễm Nhiễm, anh nói rồi bảo bối sẽ không sao, thì thằng bé nhất định sẽ không sao”
“Diễn xuất của em rõ ràng rất không tồi à!” cô cười cười, nhưng mà nghĩ đến tai nạn xe, chiếc miệng nhếch mép cười phút chốc biến mất
“Hy vọng Cố Linh không có chuyện gì!” giọng cô nói nhẹ
Chuyện này Cảnh Thần Hạo hoàn toàn không biết, vì vậy anh không có bất kỳ câu trả lời nào, anh là không dám đảm bảo, chẳng may anh nói không có chuyện gì, đến lúc xảy ra chuyện rồi, thì làm sao?
Mẫn Lệ lái xe như điên lao vùn vụt đến nơi xảy ra tai nạn, nhìn thấy làn bảo hộ bên phải bị đứt đoạn, mà chiếc xe bị rơi xuống dòng sông đã không còn nhìn thấy nữa
Anh vội vàng xuống khỏi xe còn để lại phía sau đám người nhà Cảnh Gia ở đó chạy qua đấy, “Cố Linh đâu? Cô ấy có ở đây không?”
“Chú Mẫn, chúng cháu đã gọi điện thoại kêu người đến cứu rồi, rất nhanh sẽ đến thôi, không có thấy bóng dáng của dì Cố Linh” Dương Dương ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt gấp gáp của anh ấy, bàn tay nhỏ kéo lấy anh, “không nên kích động, chú bây giờ cho dù có nhảy xuống đó, cũng không thể tìm được cô ấy”
“Chú...” Mẫn Lệ thật sự muốn nhảy xuống dưới
Anh nhìn thấy dòng nước chảy cuồn cuộn trước mặt, lấy điện thoại ra gọi
Nhất định phải ở mọi chỗ phải người đi tìm Cố Linh!
An Quân Huyền và Cố Phi Trì cũng đến nơi, nhìn thấy dòng nước không còn gì nữa, lại nhìn lên lan can bảo hộ cầu bị đứt đoạn
“Tiểu Linh! Tiểu Linh...” Cố Phi Trì gào thét ở trên dòng nước
“Tiểu Linh...”
Đôi tay của ông nắm chặt lên thành lan can, “Tiểu Linh! Con ở đâu? Nghĩa phụ không ép con nữa! Tiểu Linh...”
Mẫn Lệ nghe được giọng nói của ông, trong lòng chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu!
Đều tại bọn họ, Tiểu Linh mới xảy ra chuyện
Nhưng ở thời khắc này, trong tay của Cảnh phụ đã lấy được băng thu hình đoạn trên cầu rồi
Ông chưa có xem, mang thẳng đến giao cho Mẫn Lệ
Mẫn Lệ vội vàng lấy ipad ra, nhìn lên hình ảnh màn hình ghi lại
Trên video, đầu cầu yên lặng bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe màu đỏ, tốc độ rất nhanh, mà điệu bộ của cô ấy dường như rất buồn ngủ, còn ngáp ngủ nữa, sau đó ngẩng đầu lên chiếc xe đã sắp đụng phải lên lan can rồi, đôi tay cố gắng hết sức chuyển hướng vô-lăng, sau đó chiếc xe màu đỏ liền rơi xuống dòng sông
An Quân Huyền bước đến bên cạnh lập tức chộp lấy ipad trong tay của anh, mang đến cho Cố Phi Trì xem!
“A a...” Mẫn Lệ nhìn vào trong dòng sông, đều là lỗi của anh, nếu như không phải là anh muốn cô ấy quay trở lại, thì sẽ không xảy ra chuyện như này
Nếu như anh tiếp nhận sự thực cô ấy đã bỏ đi rồi, cô ấy bây giờ vẫn còn đang yên ổn
Nhwung mà lúc này đầu thì đến xác chết đều tìm không được nữa
“Vợ ơi...”
“Vợ ơi...”
Anh lớn giọng gào lên gọi, mong muốn nhận được câu trả lời của Cố Linh, nhưng mà ở đây không có Cố Linh, không có câu trả lời
“Đều là lỗi của cậu, đều là lỗi của cậu! Cậu trả con gái lại cho tôi!” Cố Phi Trì xông đến trước mặt của Mẫn Lệ, nắm chặt nắm đấm đấm thẳng lên trên mặt của anh
Mẫn Lệ cứ để cho ông đấm, nghĩa phụ của Tiểu Linh, chính là nghĩa phụ của anh
Trưởng bối giáo dưỡng một chút, anh có thể tiếp nhận
Cố Phi Trì nhìn thấy cậu ta vẫn còn chưa đáp trả, càng thêm tức giận hơn, liên tiếp đánh cậu ta mấy phát, “đều là bởi vì cậu mà Tiểu Linh mới xảy ra chuyện! Đều là tại cậu!”
“Ừm, đều là lỗi của con, lỗi của con!” anh thừa nhận, nhưng mà anh thật sự rất muốn bù đắp lỗi lầm này
Anh muốn Cố Linh được sống yên bình
“Cố Phi Trì, ông đừng đánh nữa! Bây giờ Cố Linh đã không còn nữa, cho dù ông đánh chết cậu ta, thì Cố Linh cũng sẽ không xuất hiện ở đây!” Bối Tịnh Nguyệt đi đến trước mặt ông ấy, đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay củ Cố Phi Trì, lắc lắc đầu nhìn ông, “đừng đánh nữa, được không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.