Chương trước
Chương sau
“Trước đây hình như vẫn còn khóc lóc, hôm nay làm sao mà yên lặng vậy?” Cố Linh bỗng nhiên cảm thấy bản thân xấu xa, lại muốn nghe bảo bối khóc
“Hôm nay thằng bé bận bú sữa, có tâm trạng nào mà khóc lóc nữa?” cô cười rút ngón tay lại, bảo bối ngủ rồi
Hai người nhìn thấy thằng bé ngủ rồi, chậm rãi rút bình sữa ra, nhưng vẫn không rời khỏi đó
“Cảnh Hành, tiểu bảo bối sau này cũng nhất định sẽ rất được!” Cố Linh nhìn em bé, cảm thấy sau này khi lớn lên chắc nhất định là một yêu quái đẹp trai!
“Sẽ gây hại không ít thiếu nữ à!” cô lại cười nói
“Điều này...là tất nhiên rồi” Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng cẩn thận léo chiếc chăn đắp lên cho thằng bé, “chúng ta ra ngoài thôi!”
“Được” hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng
Sau khi đi khỏi, Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn cô, dịu dàng hỏi, “hôm nay làm sao lại nghĩ đến đây vậy?”
“Tớ không có việc để làm, đến thăm bảo bối!” Cố Linh cười trả lời
Đối với Mẫn Lệ, bây giờ hoàn toàn không muốn nghĩ tới
Cô một chút đều không muốn để tâm đến Mẫn Lệ kẻ xấu xa đó
Cô đến nhà của Cảnh Thần Hạo cũng nghĩ, anh ta chắc sẽ không thông báo tin tức mất tích của cô với Cảnh Thần Hạo, như thế không phải là ở trước mặt huynh đệ quá mất mặt rồi sao
Vì vậy cô mới đến đây
Ít ra lúc này vẫn còn chưa nhận được tin tức Mẫn Lệ sẽ đến, có khả năng cô đoán là chính xác
Chính là không biết có thể ở lại đây được bao lâu, hay là rời đi sớm một chút thì tốt hơn
Rời khỏi nơi này, còn có thể đi đâu chứ?
Đi tìm nghĩa phụ, nếu như bị Mẫn Lệ phát hiện nghĩa phụ của cô là Cố Phi Trì, là bạn trai hiện tại của mẹ Bùi Nhiễm Nhiễm
Mối quan hệ giữa bọn họ có phải là trở nên có chút phức tạp không?
“Tớ đi trước đây, Mẫn Lệ có thể sẽ tìm tớ” cô cười từ biệt, “sau này có có hội gặp lại, khi ở cữ cẩn thận một chút”
“Ừm” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn cô rời đi
Sau khi Cố Linh rời khỏi đó, cô mới quay người đi lên lầu
Bưng một ly cà phê, tiến thẳng vào phòng sách
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo ngồi ở trước máy tính, nhỏ tiếng hỏi, “có việc không?”
“Cô ấy đi rồi?” Cảnh Thần Hạo nhìn cô ấy bước vào, truy hỏi
“Đi rồi, không đi thì em làm sao có thể để khách ở đó mà đến bên cạnh anh chứ!” cô đặt ly cà phê trong tay xuống
Vừa mới đặt xuống, cô liền bị anh kéo ôm chầm vào lòng, hơi thở ấm áp thổi bên tai của cô, “cô ta quan trọng hơn anh sao?”
“Đương nhiên không có, anh là quan trọng nhất!” anh ấy thế mà lại hỏi một câu như thế này, có trẻ con quá không?
“Vì vậy không quản khách có ở đó hay không, đều phải đến ở bên cạnh anh” Cảnh Thần Hạo ôm chặt lấy cơ thể của cô, ngồi trên đùi của mình, “gần đây cảm thấy thế nào rồi?”
“Rất ổn” cô ở cữ, ngày ngày đều ở trong nhà, đâu có bước ra ngoài, nhưng mà có thể ở trong nhà to như này đi lại bốn bề, cũng không tồi
“Đợi sau một tháng, thì sẽ đưa ra ngoài du lịch, thay đổi không khí” anh tiếp tục hạ giọng ở bên cạnh tai của cô
“Vâng” cô nhìn thấy trên màn hình máy tính trước mặt, “xảy ra chuyện gì rồi?”
“Một hạng mục, Cảnh Thị bỏ ra không ít công sức, không có trúng thầu” Cảnh Thần Hạo vốn không muốn kể, không muốn để cô phiền não
“Ai trúng thầu rồi?”
“Thích Thị”
Thích Thịnh Thiên? Không đúng, anh trai của Thích Thịnh Thiên
“Anh không vui?” cô bỗng nhiên đưa tay xờ lên mặt của anh, “Cảnh Thần Hạo, anh không phải là một người có tính khí nhỏ mọn!”
“Quan trọng không phải là ở đây” Cảnh Thần Hạo cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, “bản kế hoạch gần giống nhau, báo giá thấp hơn so với chúng ta”
Bùi Nhiễm Nhiễm phút chốc không có ý trêu đùa nữa, từ từ thu tay lại, “ý là nói trong công ty có gián điệp?”
“Phạm vi liên quan có chút rộng, tạm thời vẫn chưa có điều tra ra là ai tiết lộ ra ngoài” anh vừa nãy là đang nhìn thông tin điều tra
Nhưng tài liệu điều tra vẫn không có kết quả
“Thích Thị...làm sao lại như thế? Thích đại thiếu gia anh ta làm sao lại dám gửi giám điệp vào trng Cảnh Thị? Nhưng có phải là anh ta, hay lại là người khác! Thích Thị...” sự hoài nghi ngập trên khuôn mặt của cô, “sẽ không phải là Thích Thịnh Thiên chứ?”
“Vợ ơi...” Cảnh Thần Hạo từ trên màn hình thu ánh mắt lại quay sang nhìn cô, “điều này không thể đoán mò”
“Được thôi! Anh tiếp tục điều tra, em về phòng trước xem bảo bối, chẳng may tỉnh lại không nhìn thấy em, thì sẽ có cái để mà ầm ĩ rồi” cô cựa quậy từ trên đùi của anh xuống, nhìn cặp mày có chút nhăn lại của anh, chủ động hôn một cái lên trên mặt anh, “thoải mái chút, nhất định sẽ điều tra ra thôi!”
“Ừm” anh ứng nhẹ một tiếng, rất hưởng thụ sự chủ động dâng nụ hôn vừa nãy của cô
Sau khi Bùi Nhiễm Nhiễm đi khỏi, anh tiếp tục nhìn lên trên màn hình máy tính, đồng thời đưa tay ra nâng ly cà phê cô ấy bưng vào
......
Mẫn Lệ quay về đến nhà không tìm thấy bóng hình của Cố Linh, phái người đi tìm nói ở trong quán bar cũng không có tìm thấy cô ấy
Phạm vi tìm kiếm quá lớn!
Không quản cô ấy ở chỗ nào, chỉ cần là ở đây, tại thành phố A, thì nhất định sẽ tìm được
Anh ở trong nhà đứng ngồi không yên, vội vàng đi ra ngoài
Chạy vòng quanh không chủ đích trong thành phố A, nhận được điện thoại từ thuộc hạ nói có người ở trên một chuyến tàu thủy vừa rời cảng không lâu nhìn thấy cô ấy
Dám chạy đến tàu thủy rồi cơ đấy
Đi đến đó làm cái gì?
Chẳng nhẽ muốn rời khỏi đây sao?
“Chết tiệt! cái người phụ nữ này chạy trốn có thể...” anh đột nhiên lại nói không ra lời
Cô ấy thật sự đi mất rồi, không có bất kỳ tin tức nào bỏ đi
Lúc này đây, một con thuyền rời khỏi cảng của thành phố A, trên con tthuyền hướng đến hòn đảo gần đó, Cố Linh đứng ở trên boong tàu, cảm nhận được gió biển thổi lên mặt
Nghênh đón sóng biển, cảm nhận cả người cả tim đều thả lỏng, trong đầu trống rỗng, thực tế quá hưởng thị cảm giác như thế này
Xung quanh truyền đến âm thanh thì thầm đối thoại, cô vỗn không muốn nghe, nhưng ở bên tai tạm thời vẫn chưa có bị điếc, vì vậy nghe rất rõ ràng
Tốc độ của con tàu hình như đang giảm dần!
Cố Linh lúc này mới chú ý đến, dường như là từ từ trở nên chậm rồi
Tại vì sao lại như thế này?
Không phải mới rời đi không được bao lâu, thì không có động lực nữa chứ?
Hay là thuyền trưởng biến mất rồi? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi?
Va vào đá rồi? Sẽ bị chìm sao?
Qấu nhiều nghi vấn ở trong đầu của cô không ngừng lóe lên
Không cần biết nguyên nhân là cái gì, cũng không có liên quan gì đến cô
Bây giờ đã trốn lên trên thuyền rồi, không tin Mẫn Lệ vẫn còn có thể tìm được cô!
Cô tiếp tục cảm nhận gió biển, phong cảnh trên biển thật sự không tồi chút nào, ầm ầm sóng rộ, bãi biển vô biên, giống như cô vậy, bay đi lâu như vậy, vẫn không có tìm được gốc rễ của mình!
Bỗng nhiên, trên mặt biển truyền đến âm thanh, cũng với âm thanh gào thét của những người khác trên boong tàu
Cô nghi ngờ ngoảnh đầu, thì nhìn thấy một chiếc du thuyền sang trọng đang tiến sát lại gần bọn họ
Thì ra chiếc thuyền dừng lại là bởi vì đợi người
Cô cũng không có để tâm, tiếp tục ngoảnh đi
Nhưng mà phút giây sau đó, cô chợt nghĩ đến, sẽ không phải là Mẫn Lệ chứ?
Tên đó sẽ không điên cuồng như thế chứ!
Cô quay người lại muốn bỏ chạy, nhưng mà chạy đi đâu à!
Cô nhìn một cái nước biển, cô nếu như không phải là trước đây làm phẫu thuật, có khả năng thật sự sẽ nhảy xuống rồi
Cô vẫn là quyết định chạy sang bên ngược lại phía chiếc du thuyền đang tiến lại gần, trong đám đông rẽ ra một đường thẳng đến cô
“Vợ ơi, em muốn đi đâu?” giọng nói của Mẫn Lệ từ sau lưng truyền đến
“Ha ha...em không muốn đi đâu cả! Em chỉ là đang ở đây đợi anh thôi!” cô lập tức ngừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn anh, “chúng mình không phải là từ sau khi kết hôn chưa có đi hưởng tuần trăng mật sao? Vì vậy, anh thấy em chiêu này thế nào?”
Chết tiệt!
Nếu không phải là sau lưng anh ta đi theo bao nhiêu vệ sĩ, nhìn thôi thì là loại có thể một chiêu đánh chết cô, nếu không vì thế cô làm sao có thể sẽ nịnh hót như thế này
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.