“Tôi có hay không có không cần bà nói ra, đương nhiên bà có thể nói với anh ấy tôi thật sự có bệnh, bởi vì căn bênh trong tim đều là ẩn giấu trong tim” Cố Linh nâng ly cà phê trên bàn lên
Sớm biết là kết quả như thế này, tốt hơn cô không nên quay trở lại!
Cứ tiếp tục ở nước ngoài, Mẫn Lệ không biết tình trạng của cô, thì không cần hàng tối phải nhẫn nhịn, thế mà lại đưa cô đến đây xem bác sĩ tâm lý gì chứ
Có chút quá đáng rồi
“Nói như vậy, cô là cố tình”
“Chuyện giữa vợ chồng với nhau, tôi có hay không cố ý việc gì phải nói rõ với bà?” Cố Linh mỉm cười, “bà nói cái gì đều có thể, tôi xem như cái gì đều không có nghe thấy, nhưng mà anh ấy…”
Cô chút nữa, chắc chắn sẽ trừng phạt anh ấy mới được!
Được nước kéo cò, mấy ngày không cùng với anh trong phòng, lại nghĩ rằng cô trong tim có vấn đề
Trong phòng bao chìm trong tĩnh lặng
“Cô…”
“Tôi kêu bà đừng nói! Không có nghe thấy sao?” Mẫn Lệ không vừa ý nhìn bà ta, “bà nghĩ rằng mỗi người đều có thể bị bà thôi miên? Bác sĩ tâm lý cái gì, đạo sư tâm lý cái gì, tôi cần các người đối với cuộc đời tôi chỉ tay điều khiển, tôi muốn làm cái gì thì sẽ làm như thế!”
Bà bác sĩ ở phía đối diện nhìn phản ứng của cô, trầm mặc uống cà phê, cũng không nói gì nữa
Trôi qua gần một tiếng đồng hồ, Mẫn Lệ mới vội vàng từ bên ngoài tiến vào trong
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657693/chuong-760.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.