Lại uống xong một ngụm cà phê, liền đặt ly trên tay xuống, đứng dậy, “Con đi dọn phòng, hai người từ từ trò chuyện.” “Được, đi đi!” Ánh mắt Bối Tịnh Nguyệt dịu dàng nhìn cô đi khỏi. Sau khi cô đi, Bối Tịnh Nguyệt nghiêng đầu nhìn vào Cố Phi Trì bên cạnh, “Anh lại đến.” “Chứng minh anh lại nhớ em rồi.” Cố Phi Trì ôm lấy eo bà, dựa vào người, “Nguyệt Nguyệt, em cũng không nhớ anh sao?” “Em không nhớ anh, gần đây em mơ nhiều giấc mơ, trong mơ phức tạp quá rồi, không thể nào nhớ anh được.” Bà đang suy nghĩ đến chồng mình, nhưng ông đã qua đời rồi. “Không lẽ trong mơ của em cũng không có anh sao? Vậy anh đêm nay nhất định phải xuất hiện trong giấc mơ của em.” Cố Phi Trì khẳng định nói, “Nguyệt Nguyệt, em dạo này đều ở trong nhà, chúng ta ra ngoài đi dạo đi!” “Hôm nay thì không đi đâu, Phán Phán mới vừa về đến nhà, hơn nữa có chút muộn rồi, ngày mai hẳn tính đi!” Âm thanh bà nhẹ nhàng nói. “Được, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi.” Cố Phi Trì cười nói. Cố Phi Trì cũng đến đây lâu rồi, từ chối nữa hiển ra rất là không tốt, hơn nữa bà đã về nhà cũng khá lâu rồi. Huống chi bây giờ Nhiễm Nhiễm đã biết rồi, cũng không có từ chối hay bài xích họ đi với nhau. “Anh tìm được con trai của anh chưa?” Bà đột nhiên hỏi. “Vẫn chưa. Không gấp, đều là duyên phận, có thể giữa chúng ta không có duyên phận, nếu không cũng sẽ không ra đời liền chia cắt rồi.” Lúc Cố Phi Trì nói câu này rất là bình thường. Hình như vì đã chia cắt lâu như thế, đã như không còn tình cảm vậy. “Em vẫn là hi vọng anh có thể toại nguyện.” Bà hi vọng bản thân cũng có thể báo thù theo ý muốn. “Nhất định sẽ được, chúng ta sẽ được toại nguyện.” Cố Phi Trì cười nói, “Tối nay, anh ở lại đây làm cơm em ăn, thế nào?” “Được.” Kĩ năng nấu ăn của Cố Phi Trì rất tốt, bà đã ăn qua rất nhiều lần. Bữa tối Bùi Nhã Phán cùng họ ăn cơm, còn tưởng rằng là đầu bếp của Bùi gia thay đổi rồi, khi biết là do Cố Phi Trì làm, liền cười khen ngợi nhiều lần, “Bác gái sau này có lộc ăn rồi, mùi vị không tệ.” “Đứa con này biết ăn nói, cho dù bác gái lớn của con không ở bên bác, sau này cũng có lộc ăn, đầu bếp trong nhà cũng sẽ làm đồ ngon ngon cho bác ấy ăn, không thể nào thiệt thòi khẩu vị Nguyệt Nguyệt của bác.” Cố Phi Trì nghiêng đầu nhìn vào Bối Tịnh Nguyệt đang yên tĩnh ăn cơm bên cạnh, “Phải không?” “Uhm.” Bà đáp lại nhẹ nhàng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. “Vâng, bác gái nhất định sẽ sống rất là tốt!” Bùi Nhã Phán cũng cười tiếp lời. “Ngày mai chúng ta cùng nhau đi chơi, Phán Phán có muốn cùng nhau đi?” Cố Phi Trì đột nhiên hỏi. “Con không đi đâu, con ngày mai phải đi tìm công việc, con hôm nay ở nhà gửi không ít cv rồi, nói không chừng ngày mai có cơ hội phỏng vấn, con không thể nào cứ ở nhà chơi mãi, như thế sẽ tìm không được bạn trai đâu!” Bùi Nhã Phán cầm đũa, gắp một món cô thích cho Bối Tịnh Nguyệt. “Bạn trai? Con và An Quân Huyền chia tay rồi?” Bối Tịnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn vào cô. Trước khi qua tết vẫn còn cùng nhau ăn cơm, bây giờ chia tay rồi? “Uh, chúng con chia tay rồi.” Cô đáp nhanh gọn, đã chuyển nhà đến đây rồi, đương nhiên là chia tay rồi. Chỉ là vào lúc chiều, chưa nói cho bác gái lớn nghe. “Không sao, không cần con là tổn thất của nó, sau này con nhất định sẽ tìm được người tốt hơn.” Bối Tịnh Nguyệt an ủi nói. Thật ra bà cảm thấy An Quân Huyền là một chàng trai không tệ, với Phán Phán cũng khá xứng đôi. Nhưng đây là chuyện của hai người thanh niên, hơn nữa Phán Phán cũng không phải là con gái bà, tuy rằng là trưởng bối, nhưng cũng không có quyền lợi nói nhiều. “Uhm, con nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn, thật ra cũng không có yêu cầu cao lắm, thích con, thương con là được!” Cô có phải vô tình bộc lộ gì rồi? “Quân Huyền đối xử với con rất tốt, có thể tính cách hai chúng con quá giống rồi, không có hòa hợp được!” Cô xem rất nhiều tin tức giải trí, là thư thông cáo chia tay truyền đến. “Con vui là được.” Bối Tịnh Nguyệt cũng không có nói gì nữa. Sau bữa cơm tối, Cố Phi Trì liền rời khỏi trước. Ngày thứ hai ông lại rước Bối Tịnh Nguyệt ra ngoài chơi, Bùi Nhã Phán không bao lâu cũng ra ngoài rồi. …… “Buồn chán quá……” Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi ở sofa, ngẩng đầu lên quả thật rất là buồn chán. Cảnh Thần Hạo mấy ngày nay cũng không có đi công ty đi làm, mà là ngồi ở nhà. Nghe được lời của cô, đứng dậy liền đi đến bên cạnh cô, “Em muốn làm gì?” “Em cũng không biết, em cứ cảm thấy rất nhàm chán, đột nhiên phát hiện, ngày xưa không thích đi làm, bây giờ đi làm mới là chuyện khá tốt, vì có thể giết thời gian, mà sẽ không cảm thấy nhàm chán.” Cô cũng nghiêng đầu nhìn Cảnh Thần Hạo đang đi qua, “Anh gọi điện thoại hỏi thử, lúc Tri Hiểu mang thai đều đang làm gì?” Cô thật ra cũng có kinh nghiệm mang thai mà! Nhưng lúc cô lần trước mang thai, vẫn là khá bận, không bận sẽ không có tiền. “Cô ấy chắc là chơi game, lên mạng, xem ti vi, lướt Weibo.” Cảnh Thần Hạo đứng dậy, cầm ipad lại đi về bên cạnh cô. “Chơi đi!” Anh xem qua trên mạng, không được ức chế quá độ yêu cầu của thai phụ, cứ tiếp tục buồn chán như thế, Nhiễm Nhiễm nếu như mắc phải bệnh trầm cảm, thì không tốt rồi. Cho nên, Nhiễm Nhiễm vui là quan trọng nhất. “Anh cuối cùng có lương tâm rồi?” Cô có chút hồ nghi nhận lấy ipad của anh, “Hôm nay là ngày gì thế, không ngờ tới lại tốt bụng như thế?” “Anh vẫn luôn tốt bụng, vợ đừng vu khống anh.” Cảnh Thần Hạo nhìn vào cô hình như không có ý muốn chơi, lại cầm đi. “Ê ê, đưa em! Đưa em! Em muốn chơi!” Nhiễm Nhiễm vội vàng mở miệng, đôi tay kéo ống áo của anh, “Cảnh Thần Hạo, anh đưa em……” “Em muốn……” Anh quay đầu nhìn vào cô, giọng điệu ái muội. “Em muốn ipad, em muốn lên mạng, xem tin tức, lướt Weibo!” Cô đem lời vừa nãy của Cảnh Thần Hạo, lại nói thêm một lần. “Được.” Anh cũng không muốn lấy đi thật, chỉ là chọc ghẹo cô thôi. Cảnh Thần Hạo lại đưa lại cho cô, nhìn thấy cô cúi đầu chơi, liền bỏ mặc anh. “Em xác định cái này chơi vui hơn anh sao?” Anh ngồi bên cùng, cô còn buồn chán? “Anh có gì đâu chơi? Toàn thân anh em chơi đủ rồi!” Cô đột nhiên cảm giác bên cạnh có một luồng khí sắc nhọn truyền đến. Cô có phải nói sai gì rồi? “Em……” Cô cười nhẹ, “Chồng, em chưa chơi đủ, nhưng em bây giờ không tiện, sau này hẳn tính đi!” Người biết đường lui là tuấn kiệt, cô hiểu đấy! “Uhm, anh đợi, cũng nhanh thôi.” Anh nhìn vào phần bụng to ra, còn một tháng mấy, có thể xuống hàng rồi. Cuối cùng có thể xuống hàng rồi. “Anh đừng ngồi sát em như thế, em có thể tự chơi, anh đi làm việc đi! Đừng vì em đứt đoạn công việc của anh.” Cô biết anh dạo này khá bận. “Uhm, không quấy nhiễu.” Anh cũng cần phải nghỉ ngơi, lúc ngồi cùng cô, chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất. Anh nếu như muốn ở cùng cô, thì ở cùng thôi! Đuổi cũng đuổi không đi, cũng không muốn đuổi đi, cứ như thế yên tĩnh dựa vào người anh, cũng khá dễ chịu, đừng đi nữa. Nhưng, chưa được bao lâu, Cảnh Thần Hạo liền nhận được một cú điện thoại, xảy ra chuyện rồi. Không phải Cảnh thị xảy ra chuyện, mà là một người nghệ sĩ dưới quyền Đường thị ở phim trường xảy ra chuyện, từ trên dây thép té xuống, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện, hơn nữa liên quan đến tổ phim, liên quan đến danh tiếng Đường thị, nhất thiết phải thảo luận với ban giám đốc xem tình hình thế nào. Cảnh Thần Hạo không muốn đi, ôm lấy laptop ngồi trên sofa, những người khác đều trong phòng họp, chỉ anh ngồi sofa ở nhà, mở video call.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]