Lại uống xong một ngụm cà phê, liền đặt ly trên tay xuống, đứng dậy, “Con đi dọn phòng, hai người từ từ trò chuyện.”
“Được, đi đi!” Ánh mắt Bối Tịnh Nguyệt dịu dàng nhìn cô đi khỏi.
Sau khi cô đi, Bối Tịnh Nguyệt nghiêng đầu nhìn vào Cố Phi Trì bên cạnh, “Anh lại đến.”
“Chứng minh anh lại nhớ em rồi.” Cố Phi Trì ôm lấy eo bà, dựa vào người, “Nguyệt Nguyệt, em cũng không nhớ anh sao?”
“Em không nhớ anh, gần đây em mơ nhiều giấc mơ, trong mơ phức tạp quá rồi, không thể nào nhớ anh được.” Bà đang suy nghĩ đến chồng mình, nhưng ông đã qua đời rồi.
“Không lẽ trong mơ của em cũng không có anh sao? Vậy anh đêm nay nhất định phải xuất hiện trong giấc mơ của em.” Cố Phi Trì khẳng định nói, “Nguyệt Nguyệt, em dạo này đều ở trong nhà, chúng ta ra ngoài đi dạo đi!”
“Hôm nay thì không đi đâu, Phán Phán mới vừa về đến nhà, hơn nữa có chút muộn rồi, ngày mai hẳn tính đi!” Âm thanh bà nhẹ nhàng nói.
“Được, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi.” Cố Phi Trì cười nói.
Cố Phi Trì cũng đến đây lâu rồi, từ chối nữa hiển ra rất là không tốt, hơn nữa bà đã về nhà cũng khá lâu rồi.
Huống chi bây giờ Nhiễm Nhiễm đã biết rồi, cũng không có từ chối hay bài xích họ đi với nhau.
“Anh tìm được con trai của anh chưa?” Bà đột nhiên hỏi.
“Vẫn chưa. Không gấp, đều là duyên phận, có thể giữa chúng ta không có duyên phận, nếu không cũng sẽ không ra đời liền chia cắt rồi.” Lúc Cố Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657660/chuong-728.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.