Chương trước
Chương sau
“Em muốn ăn đồ rồi, chúng ta đi thôi!” Cố Linh đưa thẻ đen trả lại cho Mẫn Lệ, mỉm cười nhìn nhìn Tả Nhược Vũ phía dối diện, “dù gì A Lệ là người bản địa, chúng tớ cũng xem như là chủ nhà, nhưng mà tớ thấy cậu khá bận rộn, thôi thì không mời cậu ăn cơm nữa”
Tả Nhược Vũ vẫn còn có chút chưa phản ứng kịp, thì phía trước đã bỏ đi mất rồi
Mẫn tổng? A Lệ?
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, ở bên trên tìm kiếm sự kết hợp của hai từ đó, Mẫn Lệ!
Trên điện thoại hiện ra tin tức cùng với ảnh khiến cô giật mình, vừa rồi có phải là đã đắc tội với Cố Linh rồi không? Buổi triển lãm ảnh cảu cô sẽ mở không nổi nữa sao?
Kêt quả, quả nhiên như cô tính toán, buổi triển lãm ngày thứ hai thì các kiểu các loại vấn đề xuất hiện, sau cùng cô chỉ còn cách lần tránh bỏ đi
Còn với Mẫn Lệ và Cố Linh vừa nãy rời đi, vẫn còn đang ở trên xe nói chuyện
“Cô là ai? Làm sao lại chọc tức em vậy? Anh giúp em báo thù!” Mẫn Lệ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô ấy, nhưng trong lòng một chút đều không bình lặng
Rất muốn giúp cô ấy làm chuyện gì đó, thì ra cảm giác mong muốn bảo hộ cho một ai đó là như thế này, cũng không tồi
Anh cảm thấy vô cùng tốt
“Thực tế thì không có gì cả, chẳng qua chỉ là cùng một lớp trước đây, em cứ luôn đè đầu cô ta, vì vậy đâu đâu đều đối phó em, cuộc thi năm ngoái em lại thắng cô ta, em cả một năm đều không có mở cuộc triển lãm nào, cô ta còn đang khoe khoang với em mà!” cô thực chất một chút đều không để tâm
Nhưng không ngờ tới cô ấy vẫn như thế mỗi lần đều ở các mặt đối đầu với cô, thật là rất mệt mỏi, vả lại rất nhàm chán
Hy vọng lần này là lần cuối, Tả Nhược Vũ sẽ không để ý cô nữa!
Tốt nhất đừng nên để tâm đến cô nữa, càng không để tâm càng tốt!
“Vì vậy em tức giận rồi?” Mẫn Lệ cười hỏi
“Không phải thế, cô ấy nói cô ấy có một vị hôn phu thế này thế nọ, em liền nghĩ chồng của em so với vị hôn phu của cô ta nhất định lợi hại hơn nhiều, vì vậy gọi anh đến để chống lưng cho em, Mẫn Tiểu Thụ, anh hôm nay biểu hiện không tồi, thưởng cho một tối có quyền lời quyết định ăn cái gì” cô biểu cảm ân thưởng nhìn anh
Thời gian gần đây đều là cô nói ăn cái gì thì ăn cái đó, thỉnh thoảng cũng có thể để anh ấy quyết định một lần
“Phúc lợi đỗi đãi đột nhiên tốt như thế, có chút được sủng ái mà lo sợ” ánh mắt của Mẫn Lệ chú tâm về phía trước, anh đều không muốn làm cái gì, một phần tiền cũng đều không có tiêu mất
“Tâm trạng không tốt, tối nay muốn đi mua sắm không? Dùng số tiền vừa nãy có thể mua tác phẩm của cô ta đi tiêu pha?” anh cười hỏi
“Không cần” cô lắc đầu, “em không có thói quen tiêu tiền lung tung như vậy, thực tế em khá tiết kiệm, chỉ là ở phương diện chụp ảnh này tiêu phá khá lớn, thôi rồi, vô tiunhf để anh biết ưu điểm của em rồi! Ài....”
“Anh biết rồi thì làm sao? Anh còn không thể biết sao?” anh chính là muốn trong thời gian 3 tháng này yêu cô
Cố Linh không có nói gì, cô nhắm đôi mắt lại bắt đầu giả vờ ngủ, “đến nơi rồi gọi em, Mẫn Tiểu Thụ!”
“Vâng, nữ vương đại nhân”
“Ha ha...tên gọi này em thích, cứ như thế vui vẻ mà quyết định đi” Cố Linh cười cười
“Em vui là được rồi” anh chì là đột nhiên bật ra mà thôi
Không ngờ rằng cô ấy có thể vui vậy
......
Ở trong biệt thự yên lặng cả khu ngoại ô, ánh đèn trong bể bơi trong nhà chiếu rọi sáng bừng, bên cạnh cả bức tường kính có thể nhìn toàn bộ quang cảnh bên ngoài
Bên cạnh bể bơi, một bóng hình khỏe mạnh đang dựa vào, cạnh người còn có một lý rượu, còn có một chai rượu đã mở
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi tiến lại gần anh
Vừa mới đi đến phía sau lưng anh, khi chuẩn bị cúi người xuống, con người vừa nãy còn đang dựa bên bờ thì giống như là một con cá chép linh động, nhảy vọt lên
Bùi Nhã Phán đứng ở bên cạnh thành bể, nhìn An Quân Huyền bơi đi mất, tự nhiên mà ngồi xuống
Ngồi xuống bên cạnh bể bơi, nâng lên chai rượu với ly rượu, nhìn anh ta bơi đến tận phía đối diện, tự nâng ly rượu lên bắt đầu uống 
“Quân Huyền, ký thuật bơi của anh càng ngày càng tốt hơn” cô mỉm cười, mím môi một ngụm rượu trong tay, “không phải là rượu của An Thị”
Trước đây toàn chỉ uống rượu của nhà mình, rượu tối nay lại không phải là của An Thị, ngược lại giống là rượu của Cảnh Thị
An Quân Huyền lại bơi trở lại, đứng ở trong bể bơi nhìn cô uống rượu, “cần phải tìm hiểu đối thủ”
“Được thôi! Chỉ có em không hiểu, thực sự em cảm thấy mùi vị của rượu đều gần giống nhau, dường như không có sự khác biệt gì bản chất” cô có thể thưởng thức ra, chắc là bởi vì ở bên anh ta quá lâu rồi, anh ta hầu như ngày nào đều uống rượu, vả lại mùi vị đều giống nhau
Chỉ có tối nay thì không giống, cô mới có sự hoài nghi
An Quân Huyền giơ tay về phía cô, trực tiếp tóm lấy cổ tay của cô, kéo xuống, cô rớt vào trong bể bơi
Rượu trong tay cũng bị rớt ra ngoài không ít
An Quân Huyền từ trong tay của cô lấy lại ly rượu, tự mình ngẩng đầu lên uống, ly rượu ném lên trên bờ
Bùi Nhã Phán nhìn hành động của anh ta, khi đang định nói, thì cánh tay vắt qua eo của cô kẹp chặt lại, mang theo chút hơi nóng của rượu tiến sát lại gần cô
“Về nhà rồi?” anh hỏi
“Em có hỏi anh có cùng em về hay không, bản thân anh không đi, anh một mình ở nước ngoài thế nào? Không đúng, anh nếu đã đi ra nước ngoài rồi, thì không phải là một mình, con gái ở trong nước chơi chán rồi, anh bây giờ thích gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh?” cô cười nói
Trên mặt thì là cười, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu
Cô có phải thật sự giống như kiểu chị họ nói, thật sự thích anh ta rồi?
“Tôi ở nước ngoài là đi làm việc, nhưng sau khi cô rời đi lại quay về, sẽ khiến tôi hiểu nhầm” An Quân Huyền nâng cằm của cô lên, đôi mắt của hai người đối diện nhau, “Phán Phán, cô trở lại là tại vì sao?”
“Em trở lại là bởi vì qua năm mới xong rồi, chẳng nhẽ em phải tiếp tục lưu lại ở chỗ khác sao? Hay là anh muốn em cứ luôn ở nơi nào đó đừng quay trở lại? Nếu như anh nghĩ như vậy, em bây giờ có thể rời đi” cô phát hiện khi đón năm mới, thật có chút nhớ anh ta
Vì vậy mới quay trở lại
Cô đối với Cảnh Thần Hạo có thể chỉ là ngưỡng mộ, nhưng không phải kiểu thích đến ngấm vào trong xương máu
Hoặc là cô trước đây bản thân rất yêu, bây giờ phát hiện, cô thích dường như là kiểu người đàn ông ở trước mặt không thích cô như thế này
Tại vì sao con đường tình yêu của cô gập ghềnh như này? Người đàn ông mình thích, không quản là Cảnh Thần hạo, hay là An Quân Huyền, đều không thích cô chứ?
“Thì ra là như thế, vậy thì cô tối nay chính là...đưa hàng đến cửa?” bàn tay lớn của anh đưa vào trong bộ độ bơi mỏng manh của cô, “đúng không?”
“Không phải!” cô lắc đầu cự tuyệt, “anh quên rằng anh kêu em làm cái gì rồi sao?”
Động tác của An Quân Huyền sững lại, nhìn cái lắc đầu từ chối của cô, “cô...nghiêm túc?”
“Anh chẳng lẽ không phải là nghiêm túc sao?” cô hỏi ngược lại
Có thể trong lòng của cô có chút buồn bã, lạnh nhạt
Anht a quả nhiên chỉ là lợi dụng cô mà thôi, nhưng để cho anh ta thất vọng, bên phía Cảnh Thần Hạo, còn cả phía của Bùi Nhiễm Nhiễm, cô đều không thể có bất kỳ tác dụng gì
Chị họ đã không tin tưởng cô nữa
Trừ phi có thể quay ngược thời gian, không có phát sinh chuyện trong hôn lễ, trước thời gian đó, chị họ tin tưởng cô
“Em có thể nói cho anh một tin tức, em biết được” Bùi Nhã Phán nhìn anh, đôi chân từ từ đứng xuống dưới đáy bể bơi, “anh rể tôi anh ấy có bệnh mù khuôn mặt, nhưng mà bệnh mù khuôn mặt của anh ấy rất kỳ quái, chỉ là nhìn không rõ phụ nữ, không nhớ được phụ nữ”
“Mù khuôn mặt?” ánh mắt của An Quân Huyền híp lại nhìn cô, rõ ràng có chút không đáng tin
Không phát hiện ra Cảnh Thần Hạo có vấn đề như thế
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.