Chương trước
Chương sau
“Ông ta à….” Cô lắc đầu, “Ông ấy thích du ngoạn thế giới hơn cả tôi, sớm đã k biết ở đâu, với lại k thích liên lạc với tôi.”
“Anh giúp em tìm.” Mẫn Lệ lập tức nói.
Tại sao lại đối tốt với cô như vậy?
Cô tùy tiện nói cũng tin.
“Đừng tìm ông ta, nếu ông ta biết tôi gả cho 1 nam nhân giàu có như v, nhất định sẽ đến kêu anh đưa tiền, để anh ta tiếp tục du ngoạn thế giới!” Mặt cô lộ nụ cười nhạt.
“Cái này là đúng, người già thích, thì để ông ấy đi, chú ý an toàn là đc, thế giới bây h nhiều nơi k an toàn! K bằng em nói hình dáng của ba nuôi, anh tìm giúp em!” Mẫn Lệ thật sự muốn giúp.
Nhớ cô nói từ nhỏ k có ba mẹ, chỉ có ba nuôi nuôi lớn cô.
“K cần đâu, ông ấy thích tự do, với lại ông ấy có ng khác ở cùng, k xảy ra chuyện đâu.” Cô quay người thả tay anh ra, đi hướng khác.
Gió lạnh thổi qua, cả ng cô cảm thấy lạnh lẽo.
Đột nhiên, cơ thể đc đắp thêm 1 cái áo khoác màu đen.
Là của anh!
Anh thật là đồ ngốc, lúc nãy cô gạt anh cũng tin, bây h còn đối tốt với cô muốn tìm cha nuôi cho cô, đồ trên ng cũng cho cô.
Có phải anh thật sự cảm thấy, chỉ vì cái gọi là kết hôn mà có thể làm tất cả, liền có trách nhiệm và nghĩa vụ?
Nếu k có r, thì k tính là gì nữa, cô và anh vẫn k có chút quan hệ nào, dù s cũng là cuộc gặp gỡ k có tình cảm, k giao nhau.
Eo bị anh ôm lấy, giọng quen thuộc truyền đến: “Còn lạnh k?”
“K lạnh nữa” Tim cô ấm áp.
Lạnh k nỗi.
Đi đến trong xe, xe mở máy điều hồ, gió nóng thổi đến, trong xe rất nhanh ấm áp lên.
Họ lái về thành phố, trên đường về đặc biệt im lặng, đều k nói chuyện.
Cô tưởng Mẫn Lệ dẫn cô về cty, nhưng anh dẫn cô về nhà.
“Vừa thổi gió lạnh, anh cảm thấy cần uống nước gừng này nọ để làm ấm, sau đó ngủ 1 giấc!” Mẫn Lệ dừng xe, nghiêng đầu nhìn cô.
“Anh đang hỏi ý kiến của tôi?”
“Anh đang mệnh lệnh! Cần phải nghe theo, xuống xe, vào uống nước gừng, đề phòng cảm.” Mẫn Lệ nói xong mở cửa xe xuống trc.
Quả thật tính cách k dễ thay đổi, ở bên hồ dịu dàng như v, bây h lại dùng giọng mệnh lệnh nói chuyện với cô.
Rất tốt, tối nay sau 8h, chuyên đối đầu với anh!
Sau khi về nhà, người làm bưng nước gừng lên, 2 chén.
Thật sự cô k muốn uống lắm, nhưng nhìn thấy Mẫn Lệ ở đối diện đang uống, mà mắt còn nhìn cô.
“Uống đi!”
“Anh đối với tôi như v, tôi sẽ ly hôn đó.” Cô bưng chén nhỏ, nhìn anh.
“Em dám! Tuy là kết hôn chớp nhoáng, nhưng anh k hề muốn ly hôn chớp nhoáng.” Anh cũng k tính ly hôn.
Từ hôm họ ngủ với nhau, anh đã quyết định chịu trách nhiệm với cô, cũng muốn đưa cô đi gặp anh Hạo, nhưng cô k chịu!
“Tôi….” Cô k dám?
Nhưng k ly hôn, đến lúc đó trực tiếp đi, đến bóng người anh cũng nhìn k thấy, ôm sổ đỏ đợi cả đời đi!
Mẫn Lệ thấy cô k nói chuyện, cúi đầu uống nước gừng, tâm trạng tốt lên, cô vẫn nghe lời, ngoan thật.
Lời anh nói vẫn hữu dụng.
Sau khi uống nước gừng, liền đưa cô về phòng ngủ.
Cả ngày nằm trên giường, thật sự k có mong muốn gì.
Nhưng dưới sự chú ý của Mẫn Lệ, nhắm mắt thật sự ngủ r.
Cô k fai là ng thích ngủ, lại bị anh ép ngủ trưa r.
Lúc tỉnh, Mẫn Lệ ngồi kế bên giường, cúi đầu chơi máy tính bảng.
“Tỉnh r?” Mẫn Lệ thả máy tính bảng xuống, nhìn đôi mắt mơ hồ của cô.
THì ra lúc cô mới tỉnh, mặt mơ hồ dễ thương như v!
“Tôi muốn đi vệ sinh.” Cô xoa đầu, mơ hồ đứng dậy, từ bên cạnh anh nhảy xuống giường.
“Cần giúp k?”
Cố Linh nghe tiếng anh, cạn lời liếc anh: “Anh có thể giúp gì?”
Cô đi vệ sinh còn cần giúp, anh thật quá vô vị, giúp cô cởi quần sao?
Mẫn Lệ nhìn cô rời đi, thực sự anh chỉ là phản ứng vô điều kiện, theo thói quen muốn giúp cô.
Rất nhanh, cô lại lết cơ thể mơ màng về.
Vừa đi đến cúi giường, liền bò lên giường lại, 2 tay đưa tay: “Uhm… k muốn động.”
“K muốn đi đâu? K muốn động?” ANh đứng dậy, ôm cơ thể cô, nằm vào giữa giường.
Đắp chăn lên người cô, k để cô bệnh.
Lúc này, chăn nửa đắp lên ng cô, nửa ở dưới người cô.
Mẫn Lệ cũng quá biết đắp chăn r, như v cũng đc!
“Tôi rửa hình! Máy ảnh đâu? Trời ơi, tôi có thể nói là máy ảnh k thấy r, vào nước r, rơi xuống hồ r, tôi liền k muốn động nữa!” Mặt nhỏ cô úp vào giường, bộ dạng đến 1 ngón tay cũng k muốn động.
Cô thực tế muốn thám tính xem Mẫn Lệ sẽ giúp cô làm gì.
Nếu anh muốn giúp cô, thật sự rất ngốc!
“Anh đi gọi nói 1 tiếng, cái này đơn giản, k cần lo, yên tâm ngủ! Ai dám nói em 1 câu! 1 phó thị trưởng mà thôi, còn có phó thị trưởng đã mất nữa.” Mặt anh k quan tâm lắm những chuyện đó.
“Anh k sợ ông ta đến tìm?” Cô cười nghiêng đầu, mắt nhìn anh.
“Anh k sợ quỷ, mà anh theo chủ nghĩa duy vật, k thích những thứ đó, cho nên? K sợ!” Bây h điều anh nghĩ là, nếu cô k muốn ra ngoài, thì k cần ra.
Vốn tối nay muốn dẫn cô ra gặp anh em.
Vừa hay chị dâu dạo này mang thai, vẫn là k đi v.
K bằng có thời gian, cùng qua nhà anh Hạo.
K ở ngoài nữa, chị dâu là đối tượng cần bảo vệ ở nhà.
“Tối nay muốn ăn gì?”
“Lẩu”
“Lại là lẩu?” Mẫn Lệ nhìn cô, rất k muốn nâng cao giọng: “Có phải em ăn tạp quá?”
“Tôi ở nước ngoài, k thường ăn, với lại vị k ngon lắm, sau khi đến đây, liền thích vị ở đây, tôi cứ muốn ăn! Cứ muốn ăn, hôm nay chúng ta vừa kết hôn, anh hạn chế việc ăn uống của tôi, đc!” Cô đột nhiên đứng dậy, ngồi xếp bằng trên giường: “Tôi phải gọi cho mẹ chúng ta để méc, anh bắt nạt tôi!”
Mẹ chúng ta?
Cô nói là mẹ chúng ta sao?
Trong lòng đột nhiên dấy lên 1 cảm xúc, cô đồng ý họ ở chung r?
“Đc, anh đc điện thoại cho em, em gọi đi!” Anh đưa đth, mở số đth ra, đưa cho cô, “Số mẹ lưu vào, số tiểu Uyển nữa, bà ấy có thể sẽ tìm em.”
“Ba chúng ta thì k quan tâm?” Cô cầm đth, nhìn số trên đó.
“Ba tôi làm cao nhân quên đời, đừng quan tâm ông ấy.”
“Đây là hiếu thảo của anh? Tôi k phát hiện anh là nam nhân như v, sau này nhất định k hiếu thảo với cha nuôi!” Cô nắm lấy đth, nhìn anh, nghiêm túc nói.
“Anh là muốn nói, ba anh chắc sẽ k tìm em, muốn tìm cũng là mẹ, nhưng vẫn đưa em.” Anh lại kéo xuống số ba Mẫn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.