Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, “ Mẹ thật sự không nói gì với anh sao? Không nói anh không biết tiết chế, không biết chăm bà đẻ sao?” “ Cảnh phu nhân, lúc chiều nay, động tác tôi rất nhẹ nhàng, em cũng rất hưởng thụ, âm thanh cũng không lớn, không đến nỗi làm phiền đến nhạc mẫu đâu, em không cần lo lắng, cần quan tâm dạ dày của em trước thì hơn.” Anh đúng là muốn đút cho cô thậm chí nuốt hộ cho cô. Bùi Nhiễm Nhiễm phút chốc xìu xuống, cô bắt đầu cầm đũa lên, ăn cơm. Lúc chiều, cô hưởng thụ lắm sao? Sao lại không nhớ gì? Cảnh Thần Hạo hình như biết được suy nghĩ của cô, anh nói, “ Đúng là rất hưởng thụ đấy.” “......” Nhất định phải nói thêm lần nữa? Bùi Nhiễm Nhiễm lườm anh một cái rồi tiếp tục ăn cơm! Buổi tối cả nhà ở lại, Dương Dương Noãn Noãn cũng là lần đầu tiên được gặp bà ngoại nên để họ ở với nhau lâu chút không sao. Chỉ có điều Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo chỉ ở trong phòng của mình. Nghĩ cho đứa bé trong bụng cô nên tối không được hưởng thụ thêm lần nữa. Cô êm ấm nằm cuộn trong vòng tay của Cảnh Thần Hạo, ngủ thật ngon. Trong thời kỳ mang thai, cô có ngủ hơi nhiều, nhưng không sao, cô muốn ngủ thế nào cũng được. Ở trang viên của Bùi gia, cho đến chiều chủ nhật, Cảnh Thần Hạo mới đưa cả nhà về. “ Bà ngoại dịu dàng quá, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, mami giống với bà ngoại hơn hay ông ngoại hơn?” Noãn Noãn ngồi trên xe, nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm. “ Ông ngoại.” “ Thật không? Nhưng Noãn Noãn chưa gặp ông ngoại bao giờ.” Noãn Noãn chu môi, “ Mami cũng giống ông ngoại ạ?” “ Ừ. Con gái lớn lên giống bố đẹp hơn.” Bùi Nhiễm Nhiễm dịu dàng sờ lên mái tóc mềm của cô bé, “ Giống như Noãn Noãn ấy.” “ Nhưng anh giống bố thì cũng vừa đẹp lại vừa ngầu mà!” Noãn Noãn cảm thấy khó hiểu. “ Theo anh với ba con thì giống ai cũng được, đẹp không cần gien!” Bùi Nhiễm Nhiễm quay lại nhìn Dương Dương,” Con trai mẹ đúng là đẹp nhất.” Dương Dương chỉ liếc nhìn cô một cái, đột nhiên thằng bé thấy mẹ nó có thai xong thành ra ấu trĩ. Nhưng lại dễ thương hơn, hồi trước bận, suốt ngày một kiểu trang điểm công sở, lại công thức hóa, giờ thì yên tâm ở nhà, càng ngày mẹ càng dịu dàng như nước rồi. “ Mami đang gián tiếp khen bản thân sao?” Noãn Noãn nhìn cô cười. Bùi Nhiễm Nhiễm sờ lên bụng mình, “ Không kì kèo với mấy đứa, chắc chắn em bé trong bụng sẽ giống mẹ!” “ Tại sao?” Dương Dương đanh mặt hỏi. “ Vì mẹ bỏ nhiều công hơn.” Trời ơi! Cô đang nói gì vậy! Cảnh Thần Hạo ngồi ghế lái phụ, tay nắm nắm đấm, anh chưa đủ bỏ sức sao? Đợi cho cô sinh xong rồi phải dạy cho cô một bài học mới được! Bùi Nhiễm Nhiễm nhận thấy cái sai của mình nên buổi tối, sau khi về phòng, cô bám chặt lấy Cảnh Thần Hạo. Cô vòng tay ôm lấy anh, “ Chồng yêu, em sai rồi, anh nhất định phải giơ cao đánh khẽ cho em nhờ đấy, được không?” “ Vợ yêu, em yên tâm, anh không làm gì em đâu.” Cảnh Thần Hạo cũng ôm lấy eo cô. Sau khi cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì anh bỗng buông một câu, “ Tạm thời không làm gì cả.” “ Chồng ơi, em sai rồi mà! Anh nghĩ xem, do tối đó em uống thuốc, nên nhất định là do bị nóng trong người, cho nên em tự ngộ nhận em bỏ nhiều công hơn mà! Em chỉ đang đùa thôi, anh làm gì mà nghiêm túc vậy?” Cô áp mà vào ngực anh, “ Chồng yêu.” “ Chuyện này cần nghiêm túc.” Cảnh Thần Hạo bình thản nói. “......” Không cần biết, tạm thời vẫn còn 5 tháng nữa? Còn mang bầu 4 tháng, ở cữ 1 tháng, còn gần nửa năm nữa để tung hoành. Ngày hôm sau. Trước khi Cảnh Thần Hạo đến công ty, họ đến bệnh viện thăm Đường Sóc, anh ấy vẫn chưa tỉnh lại, Ưng Thường Nguyệt hôm nay cũng không ở đây để trông nom anh. Bộ phim lúc trước Ưng Thường Nguyệt đóng chung với Diệp Mộ Yên đã thay thành Hòa Thảo, đến giờ cũng đã đóng máy nhưng chưa vội tung ra các rạp chiếu phim. Trên mạng, độ hóng phim của các fans khá nóng. Thời gian lại hoãn lâu như vậy, bỗng khiến cho nhiệt huyết tụt dần. Cảnh Thần Hạo vẫn chưa muốn cho công chiếu, thực ra Ưng Thường Nguyệt cũng nghĩ vậy, họ đều muốn đợi cho Đường Sóc tỉnh dậy rồi mới cho công chiếu. Họ muốn để cho Đường Sóc được ngồi trong rạp chiếu phim, hưởng thụ bộ phim mà anh yêu thích. Sau khi đến thăm Đường Sóc, họ lại đến bệnh viện phụ sản, mới vậy mà một buổi sáng đã qua đi. Buổi trưa, họ đến một nhà hàng kiểu Trung dùng bữa, sau khi vào đến nơi bỗng nhìn thấy người quen. “ Chị họ!” Bùi Nhã Phán ngồi ngay vị trí giữa nhà hàng nên vừa vào đến, họ đã nhìn thấy cô ta. Đương nhiên Bùi Nhiễm Nhiễm không có sắc mặt tốt lành gì dành cho cô ta, không hề muốn tới ngồi cùng với cô ta. Nhưng cô lại không thể không qua đó, vì người ngồi đối diện với cô ta là mẹ. Còn người ngồi cạnh cô ta là An Quân Huyền, đã gặp mặt vài lần, bạn tra của Bùi Nhã Phán. Từ năm ngoái, cảm giác họ đã yêu nhau khá lâu rồi. “ Nhiễm Nhiễm.” Bối Tịnh Nguyệt nhìn họ tiến đến, dịu dàng gọi. “ Mẹ.” Họ vẫn đến bên bàn ăn kia. Bàn tròn nay có 5 người, Cảnh Thần Hạo ngồi giữa cô và An Quân Huyền, sắc mặt lạnh giá. “ Ăn cơm thôi! Không cần câu nệ đâu, đều là người một nhà, “ Bối Tịnh Nguyệt cười nói. “ Mẹ cũng ăn nhiều vào, mẹ gầy hơn khi trước rồi đấy.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn mẹ mình ngồi kế bên, đúng là bà có gầy đi chút ít. “ Mẹ biết cách tự chăm sóc cho bản thân, con chăm cho con là được rồi, bây giờ không chỉ có mình bản thân con đâu đấy.” Bối Tịnh Nguyệt xót con gái. “ Con biết rồi, con mà không chăm thì còn có Cảnh Thần Hạo lo lắng cho con mà.’ Bùi Nhiễm Nhiễm cười, nhìn sang Cảnh Thần Hạo, “ Đúng không anh?” “ Đương nhiên.” Cảnh Thần Hạo đón lấy cốc nước ấm dành cho cô từ tay người phục vụ, “ Uống chút đi.” “ Cảm ơn chồng yêu!” Bùi Nhiễm Nhiễm cầm cốc, cười tươi. Bùi Nhã Phán cứ lặng thinh ăn cơm, lâu lâu lại nhìn sang Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm, trên mặt luôn mang một nụ cười tỉm. An Quân Huyền thì vẫn bình tĩnh ăn cơm, lâu lâu lại gắp cho Bùi Nhã Phán một ít thức ăn, mắt thi thoảng liếc sang hai bên nhưng từ đầu đến cuối không nói gì. Sau bữa trưa, Bùi Nhiễm Nhiễm chào mọi người, Cảnh Thần Hạo đưa cô về trước rồi mới đến công ty. Bối Tịnh Nguyệt và Bùi Nhã Phán sau khi chào hỏi mấy câu cũng chia ra đi về! Ngồi trên chiếc Aston martin bạc, tâm trạng của Bùi Nhã Phán có chút chán chường.. “ Sao vậy? Không vui?” An Quân Huyền thư thả ngồi dựa vào lưng ghế, vắt chân, nhìn cô. “ Anh thấy chị em với anh rể em có xứng đôi không?” Bùi Nhã Phán nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hỏi. Thực ra, cô hỏi nhầm người rồi thì phải? An Quân Huyền nhất định không hiểu ý cô. An Quân Huyền chặc lưỡi, “ Bình thường, cũng không xứng lắm.” Anh ta nói rồi nhắm mắt lại, nhớ lại lần đầu tiên gặp Bùi Nhiễm Nhiễm, cô mặc bộ đồ phục vụ, bước vào căn phòng đặt sẵn của anh ta, còn uống rượu của anh ta rồi nói không ngon. Lúc đó, anh ta đã nhớ kỹ Bùi Nhiễm Nhiễm. “ Không trách anh là bạn trai em, nghĩ y như em vậy! Em cũng thấy họ không xứng đôi! Anh nghĩ xem, chị họ em một mình lẽo đẽo hai đứa con, một sinh viên nghèo mới 20 tuổi, lúc rời đi không một đồng xu cắc bạc, chị ấy lấy gì nuôi hai đứa bé, lúc ở nước ngoài, không biết bị bao nhiêu người chạm vào rồi!” “ Em biết?” An Quân Huyền vẫn nhắm chặt mắt, chậm rãi hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]