Chương trước
Chương sau
“Vợ trước!” Tề Viễn Dương mang theo nụ cười đầy ngụ ý trên gương mặt anh tuấn của mình, “Nhiễm Nhiễm nói anh chính là chồng trước của cô ấy, chẳng lẽ cô ấy không phải là vợ trước của anh sao?”
Bọn họ vốn không ly hôn!
Cảnh Thần Hạo thật không biết lời này là hắn nói bừa hay là Nhiễm Nhiễm xưng hô với anh như thế thật.
“Đây là chuyện nhà tôi, không có liên quan đến anh!” Cảnh Thần Hạo 1 tay khống chế lấy cổ tay của anh ta, bóp mạnh, dường như muốn bẻ gãy luôn cả tay anh.
“Tôi không quan tâm anh, mà tôi quan tâm cho Nhiễm Nhiễm.” Tề Viễn Dương cười lạnh lùng, thứ anh quan tâm không phải là Cảnh Thần Hạo gì đó.
Cảnh Thần Hạo lạnh lùng liếc nhìn anh, đàn ông với nhau chỉ cần chiến đấu bằng mắt đã đủ rồi.
Người đàn ông trước mặt cơ thể có chút ươn ướt, mặt vẫn còn mang nụ cười nhẹ, 1 bộ mặt bất cần đời, nhưng bộ dạng đó lại vô cùng nghiêm túc!
“Hừm...”
Bên tai anh nghe thấy tiếng hằng giọng nhỏ.
Hai người đồng thời buông lỏng tay ra, nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm đang nằm trong bồn tắm.
Cảnh Thần Hạo cởi áo vest ra, kéo cô lên, quấn lấy người cô, ôm vào trong lòng, cũng không thèm nhìn Tề Viễn Dương, lập tức rời khỏi phòng.
Tề Viễn Dương nhìn bọn họ rời đi, nước trong bồn do sự vũng vẫy của Bùi Nhiễm Nhiễm, đã văng đầy nền nhà, khiến nền nhà cũng ướt sũng.
Anh liếc mắt nhìn 1 vòng, đột nhiên miệng móc thành 1 nụ cười nhẹ, quay người rời khỏi.
Đã ngâm nước 1 hồi, nhưng độ nóng trong cơ thể vẫn không có cách nào dịu đi, rời khỏi bồn nước lạnh băng đó, thân thể cô lại bắt đầu nóng lên.
Đặc biệt là cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc bên mình, đầu cô không ngừng vùi vào lòng anh, đôi tay không an phận đang làm loạn người anh, sờ lung tung.
“Nóng quá....ứ...”
“Nhiễm Nhiễm!” Cảnh Thần Hạo nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, trong lòng đang chửi thầm Thích Thịnh Thiên!
Cậu ta lại dám bỏ thuốc Nhiễm Nhiễm, trong đầu cậu ta rốt cuộc nghĩ gì!
2 người vào phòng ngủ, nằm trên chiếc giường lớn, ôm hôn nồng nhiệt, cảm xúc tình cảm bộc lộ...
...
Thích Thịnh Thiên nhìn vào camera, thấy Tề Viễn Dương đã rời khỏi, lại thấy Cảnh Thần Hạo ôm Bùi Nhiễm Nhiễm vào phòng, mới lén đi tìm Lâm Tri Hiểu.
Anh sai rồi!
Anh thật sự sai rồi! Ai ngờ cái tên Tề Viễn Dương đó, ra tay nhanh như vậy, còn trước mặt bao nhiêu người nói chị dâu là vợ trước!
Xong rồi, anh ta có dự cảm ngày mai sẽ có chuyện lớn xảy ra!
Lúc anh ta vào phòng, Dương Dương Noãn Noãn đang còn trong đó, còn có 2 đứa tiểu tổ tông.
“Dương Dương Noãn Noãn, chú dẫn hai đứa đi nghỉ ngơi được không? Mami và daddy giờ không có rãnh, bọn họ đã đi ngủ trước rồi.” Anh nhìn Lâm Tri Hiểu, hướng về cô gật đầu, mắt nháy nháy.
Lâm Tri Hiểu lập tức hiểu lời anh, lúc này, còn sớm, nếu không phải do anh đã làm gì đó, thật không tin là Nhiễm Nhiễm lại bỏ mặc Dương Dương Noãn Noãn không lo.
“Dì Tri Hiểu dẫn tụi con đi ngủ.” Lâm Tri Hiểu kéo tay của Noãn Noãn, tay đứa bé thật mềm, thật dễ chịu.
“Dì Tri Hiều, mami và daddy cũng ở đây hả? Chúng ta ngủ ở đâu?” Noãn Noãn ngước nhìn cô.
Dương Dương cũng nhìn bọn họ, ánh mắt lộ ra cái nhìn đầy nghi vấn.
Thích Thịnh Thiên vội kéo tay nó, “Mami và daddy cũng ở đây, chú dẫn tụi con lên phòng trên lầu nghỉ ngơi.”
Nhưng phải xa bọn họ 1 chút là tốt nhất.
Dương Dương Noãn Noãn theo họ lên lầu, tuy là không hiểu lắm, nhưng mami ở chung với daddy, bọn họ cũng không nên làm phiền.
Lâm Tri Hiểu và Thích Thịnh Thiên dẫn Dương Dương Noãn Noãn vào phòng, sau đó 2 người đi ra.
Vừa đi ra, cô bị Thích Thịnh Thiên ôm ngay eo, cúi đầy hướng nhìn cô, “Hiểu Hiểu, anh hình như gây họa rồi, hay là giờ chúng ta rời khỏi đây? Hay là ngày mai đi?”
“Đi đâu?” Lâm Tri Hiểu liếc nhìn anh, “Ai bảo anh tự làm bậy!”
“Anh chỉ vì muốn tốt cho họ mà! Vợ chồng không thể thù nhau mãi được, đầu giường đánh nhay cuối giường làm lành, ngủ với nhau là được...” Anh cũng không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thật may là cuối cùng cũng ổn, nếu không anh ta thật không biết làm sao!
“Cái tên Tề Viễn Dương đó không phải thích Nhiễm Nhiễm sao? Giờ họ ở chung 1 công ty, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén! Thì làm sao?” Mặt Lâm Tri Hiểu đầy lo lắng, ôm cái bụng lớn từ từ đi.
“Ở cũng 1 công ty, đâu phải 1 văn phòng, không sao..mà?” sắc mặt Thích Thịnh Thiên ủ rũ, “Hiểu Hiểu, gần đây anh cũng không thể rời khỏi được, mai anh sẽ đi tìm Văn Lệ nói chuyện, gần đây anh ta không có việc, bảo anh ta ra nước ngoài điều tra Diệp Mộ Yên.”
Vấn đề giữa họ chính là Diệp Mộ Yên và đứa bé, nhưng anh thật cố cảm giác An An rất có khả năng là con của Cảnh Thần Hạo.
“Bọn anh trước đó chưa đi điều tra bên nước ngoài sao?”: Cô trừng mắt nhìn anh, làm trợ lý kiểu gì!
“Tra rồi, nhưng cô ta đóng phim ở nước ngoài, chuyện gì cũng hiểu rõ, anh chỉ sở có chỗ anh chưa điều tra tới thôi?” Anh sao có thể không điều tra, chuyện ngoại ý muốn như thế, sớm đã phải tra rồi.
“Thật là...mệt mỏi con tim, cái tên Diệp Mộ Yên đó...”
“Thôi thôi, Hiểu Hiểu, em đứng lo lắng, giờ quan trọng nhất là bảo trọng cái thai, những chuyện khác tạm thời không quan tâm nhiều, được không?”
“Đều là lỗi của anh!”
“Đúng đúng, tất cả đều là lỗi của anh, em đứng tức giận, sau này từ từ tính sổ với anh, anh tuyệt đối không chạy!” Thích Thịnh Thiên ôm cô từ từ đi xuống, còn về Cảnh Thần Hạo bọn họ, tạm thời không quan tâm. 
....
Đau đầu quá, cô nhớ tối qua cô không uống rượu!
Sao lại đau như thế?
Nhắm mắt cảm nhận ánh mặt trời đang chiếu trên cơ thế mình, cô trở người, thân thể quay về bên kia 1 chút, ngay laoaj tức bị ôm vào lòng.
Cô lập tức tỉnh dậy, mơ màng nhìn vùng ngực lực lưỡng trước mặt, cảm nhận hơi thở quen thuộc kia, trong đầu cô bồi hồi nhớ lại cảnh hôm qua.
Chỉ là nhớ là bị Thích Thịnh Thiên kính rượu, sau đó xảy ra chuyện gì nữa thì cô không nhớ rõ!
Sau đó, cô nhớ hình như mình bị bỏ thuốc, Tề Viễn Dương và Cảnh Thần Hạo đều ở cạnh cô, sau đó cô mơ hồ nhớ rằng, cùng Cảnh Thần Hạo rời khỏi?
Vả lại, trên ngực anh còn có vết son nhè nhẹ, bọn họ tối qua...
Cảnh Thần Hạo!
Cô nhất định tính sổ với hắn, thật là đáng ghét!
Nhưng, chuyện bỏ thuốc, chẳng lẽ....do Cảnh Thần Hạo canh dặn làm?
“Hừm...”
Trên đầu cô vang lại 1 tiếng hừm nhẹ, người cô càng bị ôm chặt, dính sát vào người anh, sắp thở không được!
“Cảnh Thần Hạo!” Cô hét 1 tiếng. “Em không thở được.”
“Nhiễm Nhiễm...” bị cô gọi, anh lập tức tỉnh táo, nhẹ buông lỏng tay 1 chút, cuối đầu nhìn mặt cô, “Bà xã”
Anh thích cảm giác mỗi sáng thức dậy thấy cô, cuối đầu hôn lên trán cô, “Chào!”
Lòng cô xúc động, tim đập loạn nhìn, cố trấn an mình, “Hôm qua..anh? Cố ý hả?”
“Anh cố ý gì chứ?” Cô còn nhớ chuyện đêm qua sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.