Chương trước
Chương sau
Anh có thể xem như không nhìn thấy mà!
Cô ấy dường như đang bị trêu đùa, thái độ của Tề Viễn Dương như vậy thật chất không phải đến tìm bạn gái, vậy anh ta đến đây làm gì?
Để xem náo nhiệt à?
Không nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đối diện, cô cúi xuống tiếp tục dùng cơm, bất chợt có tiếng nói của Thích Thịnh Thiên vọng lại.
“Chị dâu, em thấy Dương Dương và Noãn Noãn cũng đã ăn xong, để cho bọn trẻ vào thăm Trí Hiểu nhé?”
“Có muốn đi không?” Bùi Nhiễm Nhiễm xoay qua nhìn Noãn Noãn, “có muốn vào thăm dì Trí Hiểu không?”
“Dạ muốn!” Noãn Noãn lập tức leo xuống ghế.
“Mẹ đưa hai con đi nhé!” cô cầm một mảnh khăn giấy lau miệng.
“Không cần đâu chị dâu, chị cứ tiếp tục ở đây dùng cơm, có người sẽ đưa bọn trẻ đi, sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta đều ở đây mà! Yên tâm!” Thích Thịnh Thiên kéo tay Dương Dương, nói một câu bảo đảm với cô.
“Mami ăn đi!” Dương Dương ngoan ngoãn nhìn cô.
Không còn cách nào khác, chỉ còn cách nhìn Thích Thịnh Thiên đưa bọn trẻ đến thăm Trí Hiểu, Dương Dương Noãn Noãn sẽ không có chuyện gì đâu, cô ấy hiện giờ lại là đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt.
Sau một hồi, Thích Thịnh Thiên đã quay về và ngồi kế bên cạnh cô!
Có rất nhiều chổ ngồi, tại sao lại phải ngồi bên cạnh cô?
“Chị dâu, lâu quá gặp rồi, cạn ly nhé!” Thích Thịnh Thiên rót một ly rượu đưa cho cô, “cũng rất cám ơn chị đã chiếu cố đến em và Hiểu Hiểu”
“Không cần khách sáo” cô chậm rãi đón lấy ly rượu, không nghi ngờ gì nên đã uống một ngụm.
“Chị dâu, lâu quá không gặp, lại trở nên xinh đẹp hơn, chị phải chú ý đến sức khỏe! Có cần gì thì chị có cứ nói thẳng với em!” Thích Thịnh Thiên cầm ly rượu cụng ly với cô, anh cũng đã uống một ngụm.
Bùi Nhiễm Nhiễm bất đắc dĩ phải uống thêm một chút, cô cứ cảm thấy có điều thì đó bất thường.
“Anh không vào xem chừng Trí Hiểu sao? Cả hai đã ăn chưa?” cô tỏ vẻ quan tâm và nói.
“Tụi em ăn rồi, hiện giờ Dương Dương Noãn Noãn đang ở cùng với cô ấy, không cần em nữa!” Thích Thịnh Thiên vẫn ngồi tại chỗ, anh giờ không thể đi đâu được!
Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên cảm thấy nóng, có gì đó không ổn!
Thật sự không ổn chút nào!
Cô có cảm giác….. giống như là đã bị bỏ thuốc?
Những gì cô ăn đều là những món trên bàn, vậy ai có thể bỏ thuốc cô chứ?
Hay là cô cảm nhận sai, chỉ là trong này quá nóng?
Đối diện cô nghe thấy giọng nói của Tề Viễn Dương đang nói chuyện, vừa nghe thấy anh ta là đã hét kêu tên cô.
“Nhiễm Nhiễm, kế hoạch công ty có chút vấn đề, hiện giờ cần phải mở cuộc họp gấp, chúng ta cùng nhau trở về công ty!” Tề Viễn Dương cầm lấy áo vest đứng dậy, sau đó mặc vào đi về phía cô.
“Ừ….” cô bình tĩnh thản nhiên trả lời, có vấn đề gì chứ!
Cô vừa đứng dậy, là cảm thấy toàn thân nóng bừng một cách bất thường, đích thực là đã bị bỏ thuốc rồi!
Cô cúi xuống nhìn Thích Thịnh Thiên đang nở một nụ cười thật tươi, tại sao anh ta lại có thể!
Cảnh Thần Hạo ngồi bên cạnh cũng đứng dậy, anh đứng bên cạnh dìu cô, “Tề tổng, cũng đã khuya rồi, có việc gì không thể đợi đến ngày mai hay sao, cần phải tăng can gay lúc này!”
“Đây là trách nhiệm công việc của cô ấy, Cảnh tổng chẳng phải là đang đau lòng cho vợ trước của mình hay sao?” Tề Viễn Dương đứng trước mặt hai người, cùng anh đối chứng.
Vợ trước?
Một câu nói đầy khiêu khích.
“Cảnh tổng gần đây đang bận rộn sủng ái vật nuôi mới, lại còn đi bận tâm đến tình củ, làm quan thì được tùy tiện phóng hỏa, còn lão bá tánh thì không được phép thắp đèn, đây là triết lý gì chứ….” Tề Viễn Dương nắm lấy tay Bùi Nhiễm Nhiễm kéo vào lòng mình, “Dương Dương Noãn Noãn vẫn còn ở đây, anh hãy làm tốt bổn phận của một người cha trước đi”
“Tề Viễn Dương, anh ……” Bùi Nhiễm Nhiễm muốn đẩy anh ta ra, giờ cô đang bị ngấm thuốc, cảm nhận được mùi hương của đàn ông là chịu không nổi, đầu óc cô từ từ như không còn tỉnh táo được nữa”
Cô cảm thấy đầu choáng váng say xẩm, cơ thể cô được nhấc bỗng lên, và cô cảm nhận được mình ra tiến ra nhanh rời khỏi đại sảnh.
Thích Thịnh Thiên nhìn thấy cảnh ấy, anh hận đến nỗi muốn cắn nát đầu lưỡi của mình, tại sao lại nhiều chuyện như vậy! 
Vậy giờ phải làm sao!
“Anh Hạo, thật chết tiệt!”
Cảnh Thần Hạo nhìn qua anh, “chăm sóc Dương Dương Noãn Noãn!”
Lúc nãy nhìn sắc mặt của Nhiễm Nhiễm không được bình thường!
Thích Thịnh Thiên lập tức đứng dậy, vội kéo ngược tay anh lại, nói nhỏ vào tai anh một câu, “em vừa bỏ vào ly rượu của chị dâu một ít thuốc, anh Hạo anh mau đuổi theo đưa chị về!”
Sắc mặt Cảnh Thần Hạo chợp biến sắc, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh tối tăm!
Thích Thịnh Thiên đứng đó nhìn anh rời khỏi, nuốt nước bọt với nét mặt lo sợ, anh nên đi tìm Noãn Noãn trước đã!
Đây là điều quan trọng nhất phải làm!
Anh vội từ biệt mọi người trong sảnh, nhưng anh không đi vào phòng nghỉ ngơi, mà đến xem máy ghi hình. 
Bùi Nhiễm Nhiễm bị Tề Viễn Dương bế đi, nhưng lại không rời khỏi Cảnh Thị, mà đi lên tầng trên.
“Ưm ưm ….” Bùi Nhiễm Nhiễm dùng tay kéo nhẹ cổ áo mình ra.
Cảm nhận được bên cạnh cô không phải là mùi hương quen thuộc, cô cố gắng kiềm chế lại dục vọng đang dâng trào trong lòng, ngực cô tỏa ra một hơi lạnh, cô đột nhiên đập vào tay mình.
Cảm giác đau đớn sẽ có thể đánh thức ý thức của cô, cô mơ hồ nhìn người đàn ông bên cạnh, “anh buông tôi ra!”
“Buông cô ngay tại hành lang này?”
Tề Viễn Dương nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, rõ ràng cô đã bị bỏ thuốc, nhưng anh lại cảm thấy mình mới là người toàn thân nóng rang, các động mạch trong cơ thể như cuồn cuồn chảy và tụ lại như muốn nổ tung ra.
“Ưm… khó chịu quá!” cô gần như không thể kiềm chế được nữa!
Nóng quá!
Cảnh Thần Hạo!
Anh còn chưa đến, sẽ hận anh đến chết!
Cô cảm giác đang tiến vào phòng, cô bắt đầu đấu tranh quyết liệt, “buông tôi ra! Buông ra!”
“Phịch!”
Cơ thể cô bị quẳng xuống, toàn thân cô tức thì ngập tràn trong làn nước lạnh buốt, cô lập tức vũng vẫy đứng dậy.
Khi cô vừa ngoi đầu dậy, thì lại bị ấn xuống.
Tề Viễn Dương dùng sức đè lên vai cô, nhìn cô toàn thân ướt đẫm, lộ rõ thân hình hấp dẫn của cô, hiện giờ cần phải khống chế cảm xúc của cô ấy nên anh đành phải đè nén dục vọng của bản thân mình!
“A a a a ….”
Cô chỉ cảm thấy chân tay lạnh cóng, tức thì lại bị hơi nóng bao vây, cảm giác nóng lạnh đang không ngừng tra tấn cô, thật là khó chịu, rất muốn rời khỏi nơi đó.
“Đừng kêu nữa!” Tề Viễn Dương nhìn cơ thể cô đang vùng vẫy, anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ nước, “ngâm thêm một tí nữa là sẽ không sao rồi”
Hiện giờ cô làm sao có thể nghe theo lời anh, cô nhất định phải đi ra ngoài, hai tay cô vị thành bồn, ngẩng đầu lên đứng dậy đi ra!
Đối mặt với người phụ nữ không hợp tác như vậy, Tề Viễn Dương rất muốn ấn cô xuống nước thêm lần nữa.
Khi lại một lần bị ấn xuống nước, mông cô ngồi phịch xuống bồn tắm, lại thêm một cảm giác đau đớn, ý thức của cô như được đánh thức thêm một chút nữa.
Tề Viễn Dương thấy cô lần này ngoan ngoãn ngồi yên trong bồn tắm, có thể do đã quá đau, và dòng nước lạnh cóng trong bồn cũng đã kích thích tinh thần của cô.
Tề Viễn Dương đứng yên nhìn cô, Cao Thâm nói phương pháp này, chắc hẳn anh ta sẽ không muốn dùng tới.
Anh lùi bước về tựa lưng vào bức tường trắng, anh vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng bước chân.
Anh vừa quay đầu nhìn thì thấy Cảnh Thần Hạo đang bước vào, gương mặt lạnh lùng tràn đầy sự phẫn nộ.
Cảnh Thần Hạo nhìn thấy toàn thân ướt đẫm nước của Bùi Nhiễm Nhiễm, bước đến trước mặt cô, vừa muốn đưa tay ra thì đã bị kéo lại.
“Buông ra!” mặt anh đanh lại.
“Cảnh tổng, buông ra, anh đang muốn làm gì? Dùng cách này để áp bức một người phụ nữa, quả thật khiến tôi đại khai nhãn giới” Tề Viễn Dương chẳng những không nới tay, mà càng dùng sức kéo anh lại.
“Cô ấy là vợ tôi”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.