Chương trước
Chương sau
Ngón tay của cô vừa mới chạm đến màn hình, liền nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện khàn khàn cùng lúc truyền tới tai, “Hòa tiểu thư, ý của cô là, điện thoại của cô ta biết tự mình gửi nhắn tin sao?”
Cô ta ngẩng đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, vẻ mặt vô tội bĩu môi, tôi không biết cô đang nói cái gì, dù sao thì điện thoại của chị họ tôi chưa hề đụng qua, điện thoại của chị ấy còn đang để trên bàn mà! Chị ấy đã gửi gì không liên quan gì đến tôi.”
Bùi nhiễm nhiễm lấy điện thoại của mình ra, gọi điện cho Hòa Thảo, điện thoại có ốp lưng màu hồng nhạt trên bàn rất nhanh liền vang lên, tiếng chuông là một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng.
Cô gọi lâu như vậy, Hòa Thảo ngủ ngay bên cạnh, tuy chuông điện thoại không lớn, nhưng cũng thể nào lâu vậy vẫn không thể làm cô ta tỉnh giấc, trừ phi cô ta không phải đang ngủ.
“Nếu cô ấy mệt rồi, vậy thì để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt đi!” Cô cầm di động, cũng không nhìn Hòa Miêu, quay người rời đi.
Giống với lúc cô mới vừa tới, Hòa Miêu ngồi ở trên giường nhìn bóng lưng của cô biến mất, mãi đến khi cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại, cô ta mới thu ánh mắt lại, liếc mắt nhìn Hòa Thảo đang ngủ mê trên giường, cúi đầu gửi tin nhắn.
Bùi nhiễm nhiễm vừa đi ra ngoài liền thấy sau lưng Cảnh Thần Hạo có mấy cô y tá mặt thẹn thùng nhìn anh, ngươi đẩy ta nhường, nhưng không có một ai dám tiến lên bắt chuyện.
Vốn dĩ cô muốn cười, bản lĩnh trêu hoa ghẹo bướm này của anh ta đi tới đâu cũng không thay đổi, đứng trong đám người, lập tức ai cũng coi phải nhìn.
“Cảnh tổng, Hòa Thảo cô ta ngủ thiếp đi rồi, nhưng tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.” Mặc dù cô không xác định, nhưng trong lòng luôn có nghi hoặc không giải được.
Dựa theo tính cách của Hòa Thảo, nếu quả đúng thật là cô ta lấy điện thoại nhắn tin nói nửa tiếng sau đến, vậy tại sao còn đi ngủ, cơ hội lần này ngàn năm có một, ngày trọng đại như thế, cô ta sẽ không bỏ qua chứ.
“Nói ra thử.” Cảnh Thần Hạo nói xong xoay người, hai người sóng vai đi về hướng thang máy.
Bùi Nhiễm Nhiễm tựa hồ nghe được tiếng hi vọng tan vỡ của đám người đẹp, đường đường Cảnh tổng lại đi cùng một người phụ nữ vừa già lại vừa xấu, khẩu vị thật đặc biệt!
“Điện thoại của Hòa Thảo ở ngay trước mặt cô ta, tiếng chuông tôi đã thử qua, dư sức đánh thức một người, huống chi tôi gọi nhiều cuộc như vậy, không có thể nào vẫn bất tỉnh, trừ phi cô ta uống thuốc ngủ, hoặc bị chích thuốc mê.” Trong khi cô nói chuyện hai người bước vào thang máy, sau khi cô đưa tay ấn tầng lầu rồi tiếp tục nói.
“Lúc tôi đến phòng chụp hình, trợ lý nói Hòa Thảo đã gửi cho cô ta 1 tin nhắn nói nửa tiếng sau đến, mặc kệ tin nhắn đó có phải do chính cô ta gửi không, chuyện này đều có nghi điểm, Hòa Miêu rất đáng nghi ngờ, chỉ là không biết cô ta muốn phá hỏng quảng cáo của Cảnh thị, hay là cố ý nhắm vào tôi, dù sao trước đó chúng tôi đã từng có sự tranh cãi không vui chút nào.”
“Vậy sao cô lại đi ra? Quảng cáo là do cô phụ trách, xảy ra chuyện thì cô phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, nhưng mà......” Cảnh Thần Hạo cúi đầu tới gần cô, khuôn mặt tuấn tú kề sát gương mặt vàng như nến của cô, tiến đến bên tai cô, “nếu cô cầu xin tôi, chuyện hôm nay tôi sẽ miễn cưỡng bỏ qua lỗi trước kia của cô.”
Cảm giác ngưa ngứa khiến cô lập tức rụt hai đầu vai lại, thân người nhanh chóng di chuyển sang kế bên, “Cảnh tổng, chuyện hôm nay đích thật do thuộc hạ làm không tốt, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.”
“Cô gánh chịu nổi sao?” Cảnh Thần Hạo hơi nghiêng đầu, đôi môi mỏng của anh lướt qua gương mặt cô, thật không thích lớp phấn trên mặt cô, hận không thể lập tức lau nó đi!
Bùi Nhiễm Nhiễm cảm giác được trên mặt đột nhiên nóng lên, cô lại di chuyển bước chân, thang máy trước mặt lại mở ra ngay lúc này. ---------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel--------
Cô theo đó làm động tác mời, “Cảnh tổng, mời anh!”
Hai người một trước một sau đi ra, trên đường khó tránh khỏi lần nữa ở phía xa có một đám người bu lại xem, Cảnh Thần Hạo suốt hành trình bị nhìn không chớp mắt, bước đi thong dong, trầm tĩnh rộng lượng.
Boss lớn cao cao tại thượng thế này, cô cũng ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo phía sau anh ra khỏi bệnh viện.
Sau khi ra ngoài, Tiểu Dương mở cửa xe ở phía sau, Cảnh Thần Hạo khom người ngồi vào trong, cô vừa muốn đi, bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc, “vào đi!”
Vốn muốn từ chối, nhưng chuyện hôm nay vẫn chưa xong, vấn đề mới vừa rồi vẫn chưa trả lời, đành mặt dày ngồi xuống.
Xe rất nhanh đã chạy ra khỏi bệnh viện, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, “Cảnh tổng, tôi sẽ hẹn gặp riêng đạo diễn Giang Lưu và Hòa Thảo, buổi chụp hình lần sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì nữa.”
Cảnh Thần Hạo cũng nghiêng đầu nhìn cô, ung dung mở miệng, “tiền nhân công, tiền thuê phòng chụp, tiền Giang Lưu...... hôm nay”
“Trừ trong tiền lương của tôi, đều trừ trong tiền lương của tôi!” Cô nhất định sẽ điều tra rõ chuyện hôm nay, bệnh nhân Hòa Miêu này còn không thành thật, thật là muốn bị ăn đập đây.”
Người phụ nữ này cư nhiên không đi theo sự sắp xếp, cầu xin một câu không được sao? Ở trước mặt anh vĩnh viễn không chịu thua!
Thế là, khóe miệng của boss xấu bụng nào đó nhếch lên một cái, hời hợt mở miệng, “vậy cô cũng sẽ không có tiền lương cả năm đó.”
“Cảnh tổng, có phải anh dự định bỏ túi riêng không?” tiền lương 1 năm của cô cũng không ít nha! Làm trễ nửa ngày lại muốn một năm tiền lương của cô.”
Cảnh Thần Hạo nghe xong lời cô nói, lạnh mặt, trầm giọng nói, “nếu như cô mở miệng cầu xin tôi, tôi có thể miễn cưỡng bao nuôi cô.”
“Không cần, Cảnh tổng anh muốn trừ thì trừ!” Cùng lắm thì cô đem bán mấy món đồ trước đó cô đấu giá lấy được thôi, một món có thể bù vào 10 năm tiền lương của cô, rất có lời.
Biết ngay cô ta nói như thế, sắc mặt của cô ta ngày càng lạnh, không còn nói chuyện tiếp với cô.
......
Hòa Miêu vẫn như cũ ngồi ở trên giường chơi điện thoại, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, cô biết người đến là ai, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô ta, “Là cô nói, kêu tôi giúp cô cô sẽ dẫn anh Âu Dương tới gặp tôi, anh ấy đâu?”
Liêu vi cười mỉa mai một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hòa Thảo còn đang mê man, trả lời sang vấn đề khác, “chị họ cô còn xinh đẹp hơn cô.”
“Vậy thì thế nào? Tôi là tôi, chị họ tôi là chị họ tôi!” Hòa Miêu nắm chặt điện thoại, ánh mắt chăm chú nhìn cô ta, “cô nói đi, anh Âu Dương khi nào đến thăm tôi?”
“Ý tôi là tôi sẽ nói cho anh ấy biết cô ở bệnh viện nào, nhưng có trở về thăm cô hay không tôi cũng không biết.” Liêu Vi cuối cùng thu tầm mắt lại từ trên người Hòa Thảo, Hòa Miêu đứng vững trên giường bệnh, “tôi khuyên cô tốt nhất đừng nghĩ tới những thứ không thuộc về cô!”
“Cô......” Hòa Miêu trừng mắt nhìn cô ta, thế nhưng không có cách nào khác, Âu Dương Lập sớm đã cho cô vào danh sách đen, cô căn bản không thể liên lạc anh ta.
Nếu không phải như thế, sao cô lại đồng ý Liêu Vi chứ, cho Hòa Thảo uống thuốc ngủ, còn dùng điện thoại của chị ấy nhắn tin nói chị ấy đã đi.
“Tôi cái gì?” Liêu Vi cười lạnh một tiếng, đôi mắt xinh đẹp nhìn thấy đã không còn gì để uy hiếp Hòa Miêu.
Hôm nay cô làm như vậy chỉ là muốn xác định một việc, nếu như Bùi Dĩ Hàn đó thật sự là Bùi Nhiễm Nhiễm, như vậy chuyện này tuyệt đối sẽ không làm lớn chuyện, nhưng điều cô không có nghĩ tới là, Cảnh Thần Hạo lại đi thẳng đến bệnh viện.
Cô vừa rồi ở đối diện bệnh viện nhìn thấy hai người cùng lên xe của anh ta, nhiều năm như vậy, scandal bạn gái của Cảnh Thần Hạo nhiều vô số kể, thế nhưng có người phụ nữ nào ngồi lên được xe của Cảnh Thần Hạo chứ, hình chụp chung đều là những người phụ nữ đó tự dán lên.
Chỉ có Bùi Dĩ Hàn này là ngoại lệ, ngoại lệ này rất giống Bùi Nhiễm Nhiễm của năm năm trước.
- --------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel--------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.