Hai người, một trước một sau trở lại phòng. Cô lập tức đi lấy túi xách, mở điện thoại xem, khi thấy trên nhật ký cuộc gọi hiển thị hai chữ Dương Dương, tim cô như hẫng một nhịp, mặc dù thời gian cuộc gọi khá ngắn nhưng thời gian không dài cũng có thể trao đổi nhiều thứ.
Cô nắm chặt điện thoại, bước tới trước anh, “ Cảnh tổng, Con trai tôi không mạo phạm đến anh chứ?”
Cảnh Thần Hạo đứng nguyên tại chỗ, cầm lấy chiếc hộp quà màu xanh đưa ra trước mặt cô, giọng nói vẫn điềm tĩnh, “ Cô cảm thấy cách nói chuyện như thế nào thì được coi là mạo phạm?”
Đúng là thằng nhóc có nói câu nào không nên nói sao?
“ Cảnh tổng, món quà lớn như vậy, tôi không thể nhận được, hay là Cảnh tổng anh giữ lại dùng được chứ!” Cô đưa hai tay ra sau, không định nhận lấy món quà.
Bàn tay cầm món quà lại nhích thêm về phía cô, “ Tôi không dùng được.”
“ Là gì vậy?” Cô hiếu kỳ liếc qua hộp quà, nhưng nhìn từ bên ngoài không thể đoán được bên trong có gì, hơn nữa trên nắp hộp còn có gắn nơ, làm che mất mấy chữ cái bên trên đó.
Cảnh Thần Hạo không hề trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhẹ giọng nói, “ Cầm lấy, tôi đưa cô về.”
“ Được rồi! Cảm ơn Cảnh tổng!” Cô còn tưởng không nặng nên cầm lấy, không ngờ khi vừa nhận lấy món quà, tay cô rõ ràng hơi trĩu xuống, cô lập tức dùng hai tay ôm lấy rồi đi ra cửa trước.
Điều mà giờ này cô muốn biết là giữa họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657098/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.