“Tôi cảm thấy cô nói có lý, mai mới thương lượng.” Cảnh Thần Hạo đi trước đi ra ngoài, giọng thanh thấp mang theo sự vui vẻ, “Noãn Noãn nhất định nhớ tôi.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đi theo sau bước anh, “Cảnh tổng, không cần, thật không cần, tôi tự đi là được!”
Tiêu rồi tiêu rồi, nếu anh thấy Dương Dương, không phải là…
Cảnh Thần Hạo đi trước đã ngồi vào xe, cửa ghế phụ mở, cô cúi người từ ghế phụ nhìn anh, “Cảnh tổng, chúng ta về công ty nói chuyện chính, Noãn Noãn tôi kêu bạn đón là được.”
“Bạn cô không phải Lâm Tri Hiểu sao? Cô dám về sớm cô ta dám sao?” Anh nói xong đã khởi động xe, hai tay để trên vô lăng, “Lên đây!”
“Tôi có thể từ chối không?” Cô nắm chặt cửa, đưa ra phản kháng cuối cùng.
Cô không muốn lên.
“Cô cảm thấy sao?” Cảnh Thần Hạo nhếch mày, động tác đơn giản, uy hiếp cực kỳ.
Cô không nguyện ý lên xe, lúc đóng cửa, cô cảm thấy tương lai đen tối.
Cảnh Thần Hạo lái xe, hai mắt nhìn thẳng, tùy tiện hỏi, “Tên.”
“Thất Thái Quang đường Tri Nham.” Cô nhỏ giọng đến bản thân cũng không nghe.
Nhưng Cảnh Thần Hạo lại biết, đây vừa hay là trưởng nhà Đường Sóc, vậy cũng tốt, sau này nếu có chuyện, có thể trực tiếp nhờ Đường Sóc.
Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi ghế da nâu mềm mại nhưng như ngồi trên đinh, cảnh vật không ngừng lùi về sau, tay cô nắm chặt đến đổ mồ hôi.
Sao đây sao đây?
Bây giờ kêu Lâm Tri Hiểu giúp cũng không kịp, cô im lặng lấy điện thoiaj, gửi tin nhắn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657043/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.