Lâm Ẩn cười lạnh: "Nhớ kỹ lời ông nói đấy."
Dứt lời, Lâm Ẩn đi đến, mặt không cảm xúc nhìn Công Tôn Tòng Long đang nằm trên giường, anh đưa tay đặt lên cổ tay cụ, khép hờ mắt lại.
"Nhớ thì nhớ thôi! Thằng nhóc thối cậu còn giả vờ bắt mạch nữa à? Lúc lão phu học y thuật thì cậu còn đang mặc tã đấy!" Lữ Lương Ngọc khinh thường mà, hoàn toàn không để Lâm Ẩn vào mắt.
"Chuẩn bị dập đầu với người ta đi, đúng là thằng nhóc điếc không sợ súng." Công Tôn Phi Thiên cười khẩy mà bảo.
Đùa gì vậy, tình hình của cụ nhà bọn họ ai mà chẳng rõ? Ai cứu được nữa cơ chứ?
Tên Lâm Ẩn ngu xuẩn chừng hai mươi tuổi này còn dám đánh cược chuyện quỳ lạy như vậy để chữa bệnh cho cụ nhà?
Đúng là người trẻ tuổi muốn khoe tài mà!
Lữ Lương Ngọc đứng đối diện nở nụ cười với Công Tôn Phi Thiên, trên mặt toàn là vẻ âm hiểm.
"Này, đại sư Lâm..." Sắc mặt Công Tôn Phi Hồng khá khó coi, không ngờ Lâm Ẩn chẳng do dự gì đã cược với Lữ Lương Ngọc sẽ quỳ lạy nhau, vậy cũng tự tin quá đi?
Quan trọng là Lữ Lương Ngọc đã ổn định lại bệnh tình của cụ nhà rồi, nếu Lâm Ẩn không thể chữa khỏi hoàn toàn cho cụ nhà thì cũng coi như rơi xuống thế yếu rồi.
Chuyện quỳ lạy dập đầu như này hoàn toàn là chỗ sơ hở mà.
Công Tôn Phi Hồng vô cùng lo lắng trong lòng, nếu Lâm Ẩn thật sự không thể trị tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-bac-nhat-de-quoc-100-kieu-treu-choc-vo-cua-quan-thieu/2287163/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.