Ngày thứ hai.
Khu chung cư Giang Trì, nhà của Trương Kỳ Mạt.
Người của công ty vận chuyển bố trí lại đồ đạt trong nhà xong thì một nhà mấy người cũng đã bắt đầu lại sinh hoạt của mình trong ngôi nhà này.
Lâm Ẩn nấu cơm xong, cả nhà quây quần lại bàn ăn, bữa cơm này ăn rất vui vẻ.
"Lần này thật sự là ông trời phù hộ, khiến cho lòng người thật vui vẻ! Cha con Trương Điền Hải vừa xảy ra chuyện thì vô số người đã chờ mà đạp nhà bọn họ thêm một cú, không ai còn sức lực đi đối phó với nhà mình nữa." Lư Nhã Huệ càng nói càng vui vẻ: "Cũng không biết là ai đã đánh sập được nhà bọn họ, tôi thật muốn giáp mặt cảm ơn người đó một phen!"
Trương Tú Phong cũng tươi cười, nói: "Bọn người nhà anh ba làm việc rất tuyệt tình, đắc tội nhiều người như vậy, cũng không biết cái gì là người giỏi còn có người giỏi hơn! Lần này đắc tội phải nhân vật máu mặt, thật sự là tự chuốc lấy họa."
"Bọn họ đúng là đáng đời." Lư Nhã Huệ tựa như đang rất hãnh diện nói: "Lần này chủ tịch Ngô vừa nhậm chức đã sáp nhập xưởng trang sức của chúng ta vào chuỗi sản nghiệp của tập đoàn, về sau còn có cổ phần để chia hoa hồng, có thể xem như là vượt qua khổ ải, sau cơn mưa lại thấy được cầu vồng."
Lần này tập đoàn trang sức của Trương thị có biến động, khiến cho thành phố Thanh Vân chấn động dữ dội, nhất là chuyện của bố con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-bac-nhat-de-quoc-100-kieu-treu-choc-vo-cua-quan-thieu/2286837/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.