“Liếm sạch sẽ? Ăn sạch?” 
Vẻ mặt Trương Hồng Hiên trở nên cực kì khó coi, không ngờ vị chủ tịch đại diện tự nhiên xuất hiện của Ninh thị Đông Hải lại độc đoán như thế. 
“Ngô tổng, Trương Điền Hải không hiểu phép tắc, ngài xem có thể nể mặt tôi hay không...” Trương Hồng Hiên cầu xin nói. 
"Stop!" Ngô Dương quăng ra một cậu, ý bảo Trương Hồng Hiên câm miệng. 
“Mười giây.” Ngô Dương cười cười nhìn Trương Hồng Hiên, sau đó thu lại vẻ mặt, lạnh lùng nói: “Nếu không làm được thì Trương Hồng Hiên, ông có thể từ chức rồi, ngày mai không cần đến tòa nhà Bảo Đỉnh làm việc nữa.” 
“Tất cả các cửa hàng trang sức dưới tên của ông tại các trung tâm thương mại và các công xưởng tôi sẽ cho người tính toán rành mạch. Với sự chuyên nghiệp của đoàn đội Ninh thị chúng tôi chỉ cần hai mươi tư tiếng là có thể giải quyết xong chuyện này.” 
Là thư kí số một chủ chủ tịch tập đoàn Ninh thị Đông Hải cũng là một quản gia thân tín, về mặt đàm phán kinh doanh và buôn bán kinh nghiệm của Ngô Dương cực kì phong phú. Có chuyện lớn nào anh ta chưa từng gặp. 
Lần này đột nhiên gây chuyện, chỉ về khí thế đã ép người nhà họ Trương không ngóc đầu lên nổi. 
Vẻ mặt Trương Hồng Hiên trắng bệch, cả người lung lay, hô hấp dồn dập. 
Lời nói của Ngô Dương giống như một chiếc búa tạ đập vào lồng ngực ông ta, ép đến không thở nổi. 
Trương Hồng Dương tin Ngô Dương có đầy đủ năng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-bac-nhat-de-quoc-100-kieu-treu-choc-vo-cua-quan-thieu/2286832/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.