Chương trước
Chương sau

Tôi từ từ có lại ý thức, dùng xúc giác để cảm nhận xung quanh thay cho đôi mắt nặng trỉu không cách nào mở ra được của mình. Cảm giác như đang nằm trên một chiếc giường nệm khá thoải mái. Tôi cảm thấy đau nhức ở 2 bên thái dương trên đầu mình, cứ như ai đó đang dùng tay ép mạnh vào đầu tôi vậy. 
Mất một lúc sau khi đã ổn định lại tình trạng của bản thân tôi mới dần mở mắt ra được, mắt tôi dần thu được hình ảnh xung quanh. Tôi đang nằm trong một căn phòng lớn với đầy đủ nội thất cơ bản, có bàn ghế, tủ đồ, vài tấm tranh ảnh được dán trên tường. Tôi toan ngồi dậy thì đột nhiên hai tay bị níu lại, kéo tôi ngã nằm lại trên giường, phát ra âm thanh kẽo kẹt khi chân giường ma sát trên sàn nhà.
"Dậy rồi à, ngủ đúng lâu đấy, tưởng nhóc thăng luôn rồi chứ?" Một giọng Nam dễ nghe vang lên, trong giọng nói pha lẫn tiếng cười dễ nghe.
Tôi vội quay đầu nhìn về bên kia phòng, nơi phát ra âm thanh cũng có một chiếc giường tương tự cái tôi đang nằm. Trên giường có một người đang thoải mái nghịch điện thoại, nữa nằm nữa ngồi mà quan sát về phía này. Khuôn mặt đó, nụ cười chết người đó, ngoại hình không quá to con nhưng đẹp và săn chắc đó...là kẻ toan bóp cổ tôi đến chết đây mà. Tôi vẫn không quên khuôn mặt lạnh lùng lúc hắn ta nhấc bóp cổ tôi.
Tôi giật mình theo phản xạ muốn ngồi dậy chống cự thì phát hiện hai tay mình đang bị cố định vào 2 bên thành giường. Trên đầu tôi gắn chi chít cảm biến cơ thể, kéo dài bằng dây điện vào một vách tường gần đó. Tôi cố giữ ổn định lại sự hoảng loạn trong mình lúc này, chỉ cần xung quanh có thiết bị điện tử thì tôi vẫn còn cơ hội.
[----------------]
[-------------]
Tôi cố dùng suy nghĩ điều khiển các thiết bị điện xung quanh thì đáp lại trong tầm mắt chỉ là vô số những màn hình trống rỗng, hiện đầy những vết nhiễu như lúc tivi mất sóng vậy.
"Aaa......" Tôi hét lên khi đột nhiên có thứ gì đó cực kì đau rát nhói lên sau bên trong cổ mình.
"Quên nói với nhóc, tốt nhất là đừng sử dụng năng lực" Người con trai nhìn tôi, thích thú cười nói
Hình như có thứ gì đó được gắn vào sau cổ tôi, cơn đau khủng khiếp vừa rồi chắc hẳn là do nó mang đến. Cảm giác đau đớn cùng sự mệt mỏi cực độ nhanh chóng đánh bại tôi, hai mắt tôi dần khép lại, chỉ thoáng nhìn thấy kẻ đáng sợ đó ở giường bên kia.
---------------------------
"Tình trạng của EXP 4 vẫn đang ổn định"
"Thiết bị kiểm soát hoạt động tốt"
"Sóng não của EXP 4 không đồng nhất, mạnh hơn nhiều so với người bình thường"
Âm thanh ồn ào xung quanh đánh thức tôi, một luồn ánh sáng trắng chói mắt khi tôi cố mở mắt ra. Mất tầm vài phút để mắt tôi làm quen đước với ánh sáng này. Người...rất nhiều người bận đồ trắng, trên tay ai cũng đang cầm gì đó đi đi lại lại xung quanh tôi.
"EXP 4 đã tỉnh"
Một giọng nói vang lên bên cạnh, tôi khẽ liếc nhìn sang bên thì thấy một người phụ nữ trung niên đang cúi đầu nhìn tôi. Bà móc trong túi áo ra một chiếc đèn pin nhỏ, dùng tay còn lại kéo mở mắt tôi để thử phản ứng của tôi với ánh sáng khi bà di chuyển chiếc đèn pin trên tay sang các hướng khác nhau.
"Có phản ứng, nhận thức bình thường"
Bà quay người nói lớn cùng lúc ghi chép vào tập giấy ghi chú của mình. Lúc này những người trong phòng cũng nhanh chóng di chuyển đứng xung quanh chiếc giường tôi đang nằm.
"Tốt" Một giọng nói vang lên từ trên cao, tôi khẽ ngước nhìn thì thấy người đàn ông đã từng xuất hiện lúc tôi mới tỉnh lại ở đây và bị chích điện đang đứng trên lầu nhìn xuống. Đôi kính đen lớn cùng vết sẹo dài kia không khó để nhận ra.

Chết tiệt, vậy là tôi bị bắt về lại căn phòng thí nghiệm đáng nguyền rủa này. Chờ đón tôi chắc hẳn lại là những lần chích điện khủng khiếp, hay thậm chí là vô số những thí nghiệm mà tôi chưa từng tưởng tượng ra nổi.
"Tất cả ra ngoài!" Người đàn ông đi dọc theo cầu thang bên cạnh chậm rãi đi xuống. Những người khác thì nhanh chóng theo lối cửa, thẳng hàng bước ra ngoài.
Cạnh
Cánh cửa phòng thí nghiệm đóng lại, lúc này chỉ còn tôi đang bị trói gô trên giường giữa căn phòng sáng chói này cùng người đàn ông đang bước về phía mình.
[---------------------------]
Mọi nỗ lực nhằm điều khiển các thiết bị xung quanh vô dụng, chỉ toàn xuất hiện những màn hình trống trơn trong mắt tôi. Những người này ắt hẳn đã làm gì đó với cơ thể tôi.
Bíp...bíp...
Tiếng chuông vang lên trên thiết bị nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay người đàn ông. 
"Vô ích, chúng ta đã cài vào cơ thể cậu thiết bị chặn sóng điện từ, mọi tín hiệu điện tử đều không thể thoát ra khỏi cơ thể cậu. Thậm chí việc cậu cố gắng kích hoạt năng lực sẽ có tín hiệu cảnh báo đến tôi"
Quả không ngoài dự đoán, thảo nào sau tất cả những rối loạn tôi mang đến mà mấy người này lại bình tĩnh đến gần tôi như vậy.
"Ông...là ai?" Tôi hỏi
"Chào mừng cậu đến với MIX, trung tâm phát triển - nghiên cứu hàng đầu thế giới. Một nơi giúp bảo vệ và phát triển những tiềm năng như cậu" Người đàn ông nói bằng giọng chầm chậm của mình
"Hừ...nói thẳng ra là một bọn khoa học điên khùng" Tôi nói
"Chẳng có thứ khoa học nào mà không phải đánh đổi cả. Cậu nghĩ đi, nếu không làm thí nghiệm trên nhiều đối tượng, nhiều chủng tộc thì làm sao người ta có thể chế ra được những thứ như vancine phòng bệnh, vũ khí hạt nhân, hoá chất hay các thiết bị hiện đại ngày nay cơ chứ. Tất cả đều phải trải qua những năm tháng tranh đấu cùng âm mưu dài đằng đẳng trong dòng sông lịch sử"
"Các người muốn gì ở tôi?"
"Hỏi rất hay, ban đầu là muốn thứ hợp chất kì lạ ngoài trái đất đang nằm sâu trong não cậu, bằng một cách thần kì nào đó, thứ hợp chất này liên kết hoàn hảo với toàn bộ dây thần kinh trong đầu cậu mà không gây hại cho cơ thể" Người đàn ông đi đến chiếc máy số liệu sự sống cạnh giường.
Hợp chất lạ...lại nằm trong não tôi, tôi có chút ngỡ ngàng trước thông tin bất ngờ này. Tôi chưa nghĩ ra được nên hỏi gì tiếp theo thì ông ta tiếp tục nói.
"Trong trận mưa thiên thạch một tháng trước ở bán cầu nam, thống kê có gần mười ngàn người bị thiên thạch rơi trúng hoặc gián tiếp va trúng, tất cả những người tiếp xúc với thiên thạch này đều bị nhiễm một loại hợp chất lạ, khiến cơ thể họ nhanh chóng khô dần lại rồi chết. Chỉ có duy nhất một người, cả cơ thể hầu như bị thứ hợp chất này nhiễm phải lại may mắn còn sống một cách thần kì"
Nghe đến đây tôi dần hiểu ra, chắc hẳn kẻ may mắn 1/10000 ông ta đang nói đến là tôi rồi. Vậy không lẽ trong đầu tôi đang bị dính thứ hợp chất lạ ông ta nói sao.
"Đây được xem là trường hợp bộc phát năng lực bằng tác động đầu tiên mà còn sống. Hay theo thuật ngữ dễ gọi là dị năng hoặc siêu năng lực cũng đúng"
Ông ta khiến tôi liên tưởng ngay đến X-men cùng bản thân mình, tôi nhớ đến tiến sĩ X trong phim là người có thể dùng suy nghĩ bản thân để điều khiển tâm trí của người khác từ khoảng cách nữa vòng trái đất. Chẳng lẽ thật sự tồn tại những con người kì lạ đó thật sao. 

"Nhưng những gì cậu thể hiện sau đó lại khiến chúng tôi phải thay đổi hành động của mình. Khi 2 trong 3 con chip hiện đại nhất, duy nhất trên thế giới lại chui vào trong não cậu, dung hợp cùng khối hợp chất  bên trong. Chắc hẳn đó là lý do cho những khả năng tuyệt vời của cậu. Vậy nên, thay vì mổ xẻ để lấy ra hợp chất đó cùng mớ tủy não cậu, chúng tôi đã nhất chí đưa ra phương án...sử dụng thứ năng lực tuyệt vời này một cách hữu dụng nhất cho tổ chức"
Người đàn ông dời mắt khỏi chiếc máy y tế nhìn thẳng vào tôi, khẽ cười, một nụ cười khiến tôi phải sởn cả gai ốc.
"Nên...từ bây giờ, cậu sẽ trờ thành một thành viên trong tổ chức. Hãy quên đi mọi thứ trước đây của cậu, quên đi tên gọi, gia đình, bạn bè...mọi mối quan hệ, từ giờ mật danh của cậu là EXP 4"
"Đồ điên...Aa......" Tôi hét lên khi cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể
"Đây không phải là lời mời chào, đây là mệnh lệnh. Và nếu không muốn trở thành một cái xác khô mất não thì tốt nhất là đừng có những hành động hay phát ngôn thiếu suy nghĩ như vừa rồi...nhớ lấy" Người đàn ông khẽ cúi sát mặt ông ta vào mặt tôi, chậm rãi nói ra từng chữ.
Tôi không dám nói lại nữa, cái cảm giác đau đớn phát ra từ bên trong cơ thể này tuyệt đối đáng sợ hơn nhiều so với việc bị chích điện. Tôi chỉ là một thằng nhóc vô dụng chuyên bị bắt nạt, sợ đau, sợ cả những đứa nhỏ hơn mình. Luôn có ba mẹ bảo hộ, tôi chưa từng nghĩ có ngày mình lại một thân một mình trong đau đớn và sợ hãi như lúc này. Nên không thể bắt tôi có can đảm chịu đựng hay cương nghị quyết liệt như nhân vật chính trong truyện tranh tuổi teen được.
"Đưa đối tượng về phòng của EXP 1, bảo hắn tôi ra lệnh hắn giám sát EXP 4" Người đàn ông nói với bộ đàm gắn trên cổ áo mình, sau đó quay lưng bước lên cầu thang đi lên tầng trên.
Tiếp sau đó là một chuỗi dài đẳng đẳng vô số những người sờ mó cơ thể tôi, kiểm tra mắt lưỡi tai, có người còn tự nhiên mà kéo tuột quần tôi ra để kiểm tra thằng nhỏ của tôi nữa. Hầu như mọi xen ti mét trên cơ thể tôi đều bị họ tỉ mỉ ghi chú lại từ trong ra ngoài. Tôi cũng mặc kệ cho họ ghi ghi chép chép gì đó. Có muốn phản kháng cũng vô ích khi mà cả 2 tay 2 chân đang bị chói gô như thế này, năng lực lại không thể dử dụng. Nhưng tôi tuyệt đối không cam chịuđể bị sắp đặt như vậy đâu, tôi sẽ tiếp tục tìm cách thoát khỏi đây, nếu được tôi sẳn lòng phá huỷ toàn bộ căn cứ này cũng những kẻ kinh tởm này.
"Kiểm tra hoàn tất, áp giải EXP 4 về phòng EXP 1 đi"
Một nhóm 4 người lính vũ trang đầy, đi theo sau là hai nhà khoa học xem ra là lớn tuổi nhất áp giải tôi ra khỏi phòng thí nghiệm. Dọc theo hành lang tôi bị người ta liếc nhìn, tôi thoáng thấy có vài người lính đang được nhân viên y tế chăm sóc khi bị chính gậy điện của họ giật cho. Cái cảm giác làm chủ năng lực, làm chủ kia quả thật là...tuyệt vời...đây chắc hẳn là cảm giác thành tựu mà tụi hay bắt nạt tôi cảm thấy phải không nhỉ?
Tôi cùng những người này bước vào thang máy, bên trong có tổng cộng 7 nút bấm gồm tầng G cùng các tầng từ 1 đến 6 theo chiều đi xuống. Vậy là 4 tầng dưới cùng không phải là nơi công khai, tôi để ý thấy họ ấn vào nút số 4, vậy là những người này đưa tôi từ tầng 6 - khu thí nghiệm và phát triển lên tầng 4 - khu nhà ở.
Lúc thang máy mở ra, đập vào mắt tôi là rất nhiều người, có cả những người bận đồ lính cũng như những loại đồng phục khác thể hiện vai trò của họ trong căn cứ này. Bầu không khí ồn ào im lặng ngay lập tức, tất cả họ đều hướng mắt nhìn tôi cứ như nhìn thấy một loài sinh vật lạ mới vừa được tìm thấy vậy. Trong số đó không thiếu người nhìn tôi bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, nhưng thời điểm này tôi lại không hề biết, mình là người thứ hai gây náo động căn cứ này, lần náo động trước đã để lại cho những người nơi này một bóng ma tâm lý.
Tôi cùng những người này đi vào một lối hành lang khác vắng hơn hẳn những hành lang kia. Hoá ra chiếc thang máy này nằm ở nơi giao nhau của toàn bộ hành lang trong tầng này, phải chừng 6 đến 7 hành lang chứ chẳng ít. Hành lang tôi đang đi nằm ở một góc khuất cách xa những hành lang khác, xuất hiện trong tầm mắt tôi là một cánh cửa cực lớn bằng sắt, nhìn cứ như là két sắt đựng vàng của ngân hàng thế giới vậy. Một trong hai người khoa học nhanh chóng bước đến quét võng mạc cùng vân tay của mình, cánh cửa kêu một tiếng rồi từ từ mở ra. Ở sau cánh cửa là một hành lang ngắn hơn, chỉ có vỏn vẹn 5 cánh cửa dẫn vào 5 căn phòng nằm cách nhau khá xa. Bốn cánh cửa dẫn vào 4 căn phòng ở hai bên cùng căn phòng nằm cuối hành lang.
Nếu đúng như những thông tin tôi đọc được thoáng qua lúc đột nhập vào hệ thống thì trong hành lang này hiện chỉ có duy nhất EXP 1 ở, giờ thêm tôi nữa là 2. Nếu vậy thì căn phòng cuối cùng kia, sẽ là nơi tôi phải sống trong những ngày tháng tiếp theo sao?, cùng người con trai đáng sợ từng muốn bóp chết tôi lúc trước. Đây quả thật không phải tin tức tốt chút nào.
Nhưng tôi lúc này chẳng còn một chút quyền phản kháng nào, chỉ có thể mặc cho những người này áp giải mình đến trước cửa căn phòng.
Cộc cộc cộc
"EXP 1..." Một gã chiến sĩ bước đến gõ cửa phòng la lên
Két...
Cánh cửa từ từ mở ra, nhưng chẳng có ai đứng sau cánh cửa cả.
"Lệnh từ ngài Mark, giám sát EXP 4 kể từ bây giờ. Nó sẽ là bạn cùng phòng của mày kể từ bây giờ!" Giọng điệu lạnh lùng như ra lệnh của tên lính này khiến tôi cảm giác không ưa lắm, nhưng nhìn vóc dáng cao lớn của đối phương thì...tốt nhất vẫn là im lặng thì hơn.
"Vào đi..."

Giọng nói ngắn gọn từ bên trong vọng ra, chắc hẳn là nói với tôi rồi. Căn phòng tối đen, chỉ có duy nhất ánh sáng xanh mờ mờ bên trong. Tôi vô thức rùng mình nhớ lại những bộ phim kinh dị về căn phòng tối đen như vầy, mô típ quá quen thuộc của việc đi chịu chết đây mà.
Cạch...
Một nhà khoa học đi đến tháo còng tay còng chân cho tôi, mặc dù không đến mức ảnh hưởng hoạt động, nhưng cổ tay cùng cổ chân bị thứ sắt này cọ trúng cũng chẳng dễ chịu chút nào.
"Bước vào!" Gã lính tôi ko ưa đẩy mạnh tôi, khiến tôi té ngã vào bên trong.
Kẹt...Ầm...
Hắn vương tay đóng mạnh cánh cửa, sau đó tôi nghe được một loạt những chốt điện từ báo hiệu cánh cửa đang được khoá lại.
"Chào nhóc, lại gặp rồi" Giọng nói vang lên từ trong bóng tối khiến tôi vội vàng đứng bật dậy nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tôi nhìn thấy bóng dáng một người con trai với vóc dáng tuyệt đẹp đang nằm trên giường mà tôi từng nằm lúc mới tỉnh dậy, chỉ mặc trên người đúng một chiếc boxer khoe rõ bắp chân săn chắc cùng dài ngoằn của anh, cơ ngực vạm vỡ cùng săn chắc kết hợp cùng ánh sáng xanh nhè nhẹ càng làm tôn nên sự quyến rũ của anh. Anh ta nằm nghiêng người, dùng tay trái nâng đậu để tầm mắt anh nhìn về tôi. Tôi thoáng thấy được hình như anh ta đang cười mĩm thì phải.
"À...c...chào..." Tôi ấp úng nói, vẫn chưa hết sợ con người này được
Tôi thầm nghĩ "mình sắp tiêu rồi, hắn ta chắc sẽ không dùng mình làm bao cát hay chân sai vặt chứ?"
"Lại đây!" Hắn nhẹ giọng nói, giọng nói khá từ tính, một chút nam tính xen lẫn một chút giọng của chàng trai mới lớn. Tụi nữ sinh cấp 3 sẽ khoái giọng của tên này lắm đây.
Tôi càng dựa sát người vào cửa hơn, không tiến lên cũng không dời mắt khỏi kẽ nguy hiểm trước mặt mình lúc này, có điên mới lại gần kẻ nguy hiểm này. Ánh sáng trong này tối quá, nhưng đủ để tôi nhìn thấy có những làn khói đen đang lượn lờ bốc ra khỏi người hắn ta rồi lại chui vào trong, cứ như những con rắn đang bò quanh người hắn vậy. Cái hình ảnh này bất giác lại làm tôi thêm kiên dè kẻ trước mặt mình hơn nữa.
Đột nhiên, một làn khói trong đó lao nhanh qua đây, quấn quanh lấy eo tôi, kéo mạnh tôi về phía anh ta trước khi tôi kịp phản kháng.
-----------------
[TẦNG 4 - HÀNH LANG BÊN NGOÀI PHÒNG CỦA EXP1 VÀ EXP4]
"Chúng ta sao cứ phải dung túng nuôi tụi quái vật này chứ" Gã lính khi nãy khẽ phàn nàn "Một tụi ngụy hiểm dị chủng"
"Suỵt, đừng nói nữa" Một trong hai nhà khoa học giật mình, vội nhỏ giọng khuyên
Những người khác cũng khẽ nhăn mặt lo lắng, thầm trách tên lính mới này quá kiêu ngạo đi. Không khéo sẽ làm luyên luỵ đến bọn họ mất.
"Hừ... các người chỉ thần hồn nát thần tính, hắn dám làm gì. Đừng quên chúng ta đang giữ....ạc..."
Tên lính hống hách chưa kịp nói hết câu thì hắn chẳng thể nói tiếp được nữa, những người xung quanh vội tránh hắn xa nhất có thể. Một tia sáng đen đang len ra từ chính bóng của tên lính đang len theo chân hắn, bò lên quấn quanh cổ hắn ta. Tên lính bị tia sáng đen như làn khói nhấc bổng lên khỏi mặt đất, hắn quơ quào tay trên cổ mình nhằm gỡ thứ đang quấn quanh nhưng không được, chỉ có thể giẩy giụa trong bất lực.
Những người khác không ai dám tiến lên giúp mà chỉ đứng cách hắn xa nhất có thể, trơ mắt nhìn tên lính mới kiêu ngạo chết vì chính sự tự tin của hắn. Hai nhà khoa học thì khẽ lắc đầu, đúng là điếc không sợ súng, EXP 1 là kẻ nguy hiểm bật nhất trong căn cứ này. Chỉ có ngài Mark là có thể ra lệnh cho hắn, còn giết hắn, có thể, nhưng cái giá phải trả cũng quá đắt đi. Cũng may ngài Mark đang giữ kẻ đó nên mới kìm hãm và ra lệnh cho tên nguy hiểm này.
Bịch
Tên lính
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.