Sữa Chua khẽ dụi vào lòng anh, mềm mại đáp: "Vâng."
Đá vẫn không yên tâm, anh gỡ đầu cậu ra khỏi người mình, nhìn đôi mắt ướt nhẹp kia: "Em có thấy khó chịu ở đâu không?"
Sữa Chua chớp chớp mắt nhìn anh, cậu lắc đầu, sau đó lại vùi đầu vào lòng Đá.
Đáng yêu tới nỗi rối tinh rối mù.
Bác sĩ Omega vội vã trở lại phòng bệnh, theo sau là một người nữa. Ông mang vẻ mặt thần bí dẫn người kia lại gần Đá và Sữa Chua.
Đá đang không hiểu ông muốn làm gì thì bỗng Sữa Chua trong tay anh co rúm lại.
"Không... không được."
Đá hoảng hốt nhìn cậu, chỉ thấy Sữa Chua vừa run vừa kêu rên, ánh mắt đầy sợ hãi. Cả người cậu đột nhiên lạnh toát, nhưng mồ hôi lại liên tục tuôn ra.
"Đừng lại đây. Anh ơi, anh ơi..."
Đá đau lòng ôm cậu càng chặt, anh hoang mang nhìn về phía bác sĩ: "Tại sao em ấy lại..."
Bác sĩ vuốt cằm, ra hiệu cho người đằng sau ra khỏi phòng bệnh.
Sữa Chua thả lỏng người, thở hổn hển, dường như quá mệt mỏi nên cậu thiếp đi ngay lập tức.
"Em ấy ngủ rồi."
"Thế à, chắc là mệt quá. Cháu mỏi không? Thả nó xuống giường đi."
Đá thử gỡ cậu ra, khổ nỗi Sữa Chua đã ngủ nhưng vẫn bám anh rất chặt. Anh mà cố gỡ tay cậu ra khỏi áo thì cục nợ này sẽ nhăn mày bĩu môi tỏ vẻ không chịu.
Đá từ bỏ việc đặt cậu xuống giường, anh điều chỉnh lại tư thế, để cậu tựa đầu lên vai mình ngủ tiếp.
"Không gỡ ra được ạ." Đá dở khóc dở cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sua-chua-danh-da/948407/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.