Nghe thấy tiếng gọi ấy, Đá chẳng màng gì nữa mà tiến thẳng vào trong.
"Anh ơi."
"Anh ơi."
Sữa Chua nức nở gọi từng tiếng ngắt quãng, cậu run rẩy giơ tay lên, hướng về phía Đá.
Tay đan vào tay.
Sữa Chua dùng lực rất nhẹ kéo Đá về phía mình, anh như bị ma xui quỷ khiến mà ghé vào bên người cậu thật gần. Tay còn lại khẽ vuốt ve tai cậu, anh thủ thỉ: "Anh đây."
Sữa Chua cựa quậy, cậu vừa rơi nước mắt vừa tìm cách lại gần Đá, giọng nói yếu ớt chứa đầy bất an: "Em muốn ôm.... Em muốn ôm..."
Đá bối rối nâng cậu dậy, đầu Sữa Chua vừa rời khỏi gối đã chui tọt vào lòng anh. Đá nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế cho cậu thoải mái hơn, lúc này anh mới nhận ra toàn thân người trong ngực đang run rẩy.
Đá sực nhớ ra lời dặn của bác sĩ, anh muốn tách Sữa Chua ra nhưng chẳng được. Tay cậu siết lấy tay anh, tay còn lại bấu lấy áo sơ mi chẳng rời. Dường như nhận thấy Đá đang cố đẩy mình ra, cậu càng cố sức vùi cả người vào lòng anh.
Sữa Chua cứ run rẩy không ngừng khiến Đá vô cùng lo lắng, anh dùng thêm lực tách tay cậu ra khỏi áo mình.
Sữa Chua chẳng hiểu tại sao Đá bỗng không muốn ôm mình nữa, cậu càng gắng gần gũi thì anh lại càng đẩy cậu ra, chẳng mấy chốc, một tay của cậu đã bị tách khỏi áo sơ mi. Nỗi khổ sở vì dư âm của cơn ác mộng cùng cảm giác đau lòng vì bị từ chối chồng chất lên nhau, Sữa Chua tủi thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sua-chua-danh-da/948406/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.