Sáng hôm sau,
Hắn gọi xe đến đón vợ con sang thành phố Hoãn Ngọc trước,bản thân thì báo với cấp dưới để chuyển sang chi nhánh khác làm
Cậu trong viện lúc này cũng dậy,vừa mở mắt ra cậu đã thấy anh.Điều tưởng chừng như chỉ là giấc mơ của cậu
-"Tiểu An,may quá,em dậy rồi" Anh mỉm cười
-"Hàn Minh Vũ, là anh thật sao?" Cậu khó khăn nói
-"Là anh đây,chính anh..." Anh nắm lấy tay cậu
Hắn vừa đến thì vô tình nhìn thấy hắn mở cửa mạnh ra hét lớn
-"Hàn Minh Vũ! Mày nghĩ mày đang làm gì vậy hả!?"
Hắn tiến đến kéo anh ra, hai người nhìn nhau tức giận
-"Mày nghĩ mày lo được cho em ấy à!? Tao thừa biết mày đánh đập, hành hạ em ấy!!"
-"Thế nó có phải vợ mày không!? Đã không có danh phận thì câm cái miệng c.h.ó vào!" Hắn tức giận
Anh chợt nhận ra mình và cậu đã chẳng còn là gì của nhau nữa, hắn kéo cậu đi trước ánh mắt bất lực của anh
Cậu bị liệt nên chỉ có thể lê lết dưới sàn,anh đau đớn khụy gối xuống bật khóc.Cậu nghe thấy thì quay lại
Hai người bất lực nhìn nhau, tại sao anh tồi như vậy mà cậu lại thấy thương và tại sao anh không thương cậu mà lại khóc
-"Tiểu An!" Anh bất lực
Chiều,
Anh ngồi ở văn phòng luật sư chờ khách đến,đã lâu rồi mới có khách nữ thuê nên anh đã chỉnh lại quần áo
Người phụ nữ bước vào hương nước hoa quen thuộc khiến anh ngước lên
-"Cái quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sua-bien/3745642/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.