Cả ba đang bày tỏ cảm xúc với nhau thì y tá đi vào,nó im lặng nhìn cô ấy, khi giọng nói đầu tiên cất lên cũng là lúc nó tuyệt vọng nhất
-"Xin lỗi chị, chúng tôi đã cố nhưng viên đạn đã xuyên qua và đứa bé ấy đã không qua khỏi!Chúng tôi xin lỗi" Cô ấy thấp giọng
Từng cậu từng chữ khắc sâu vào từng tế bào não của nó, nó không trách cậu mà lại cười nhẹ xoa bụng mình:"Không sao đâu, tôi còn có thể đẻ mà" Nụ cười hồn nhiên của nó khiến cậu và hắn đau nhói
Ông chạy vào nghe tin con mình mất thì tuyệt vọng ngồi thụp xuống ôm mặt gào khóc, người đàn ông chỉnh tề lạnh lùng hằng ngày ấy vậy mà hôm nay đang gào khóc trước phòng bệnh
Nó tính đứng dậy an ủi ông thì ngã mạnh xuống, vết thương quá sâu khiến nó đau đớn,hắn đỡ nó nằm xuống rồi giúp ông lấy lại bình tĩnh
Cậu nắm chặt tay ông chỉ có thể an ủi một chút, hắn có chuyện gấp nên tạm biệt gia đình cậu rồi đi về
Cảnh sát đi vào lấy lời khai của cậu và nó,cảnh sát cũng rất buồn lòng vì không thể cứu được gia đình cậu
Nó không có giận ai mà lại xua tay mỉm cười,nụ cười hiền hậu khiến ai nhìn cũng xót xa cho người mẹ mới mất con này. Ông nhìn nó mà xót xa
Cậu cũng không kém còn cảm thấy tội lỗi hơn,nếu như cậu dũng cảm hơn thì đã cứu được nó rồi
Bố cậu là một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ, ông có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sua-bien/3728388/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.