Thứ khiến cho cuộc đời không bị lạc lối, là ước mơ và mục tiêu. Khoảnh khắc đáng nhớ nhất, có lẽ là lúc ước mơ trở thành hiện thực.
Ngày hôm qua, tôi đã nhận ra điều ấy khi vô tình nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của bố mẹ trong bức ảnh chụp chung với gia đình nhỏ Hải Quân, Ánh Dương vào dịp tết hai năm trước.
Để có thể được như bây giờ, ngay từ khi còn trẻ, họ đã lên kế hoạch cho cả cuộc đời mình. Bao nhiêu tuổi kết hôn, khi nào sinh con, mấy đứa, thời điểm nào nên tập trung cho sự nghiệp, đến độ tuổi nào sẽ thăng chức, mở rộng công ty... Họ khắc nghiệt với bản thân và con cái, cũng như sẵn sàng loại bỏ thứ gây trở ngại. Và tôi, nằm ở vế thứ hai.
Năm bốn mươi lăm tuổi, khi sự nghiệp đang trên đỉnh cao thì mẹ mang thai tôi. Và vì lý do nào đó, bà từ bỏ cơ hội thăng chức, lựa chọn sinh tôi ra rồi lại ruồng bỏ tôi ngay khi mới lọt lòng. Tiếp tục cùng bố, phấn đấu trên con đường sự nghiệp để đạt được mục tiêu đã vạch ra.
Bị chính người thân vứt bỏ, cô lập nơi quê nhà là cảm giác gì? Tôi cũng không rõ nữa. Dưới sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần của bà Thương, tôi dường như trở nên vô cảm hơn. Không cảm thấy tủi thân, uất ức, và cũng chẳng có lấy khoảnh khắc hạnh phúc. Những cảm xúc vốn có của một con người, dường như trở nên quá đỗi xa lạ với tôi.
Bởi vậy, tôi muốn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-xao-dong-trong-tam-hon/3458888/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.