"Chị Vũ Mộng, không cần nhìn nữa, nhất định là Chu Xán Quang đã chết." Bành Chiến nói cứ như thể bản thân liệu sự như thần.
Lâm Vũ Mộng không tin, bèn đi tới xem cho rõ.
Bành Chiến cũng đi theo, dù sao cái chết của Chu Xán Quang không liên quan gì đến anh, anh không hề cảm thấy chột dạ.
Nếu lúc đó Chu Xán Quang không bỏ chạy, có lẽ anh sẽ không nhịn được mà đánh chết ông ta. Nhưng Chu Xán Quang vừa nhìn thấy anh là đã sợ đến mức bỏ chạy trối chết, còn anh thậm chí chưa chạm vào ông ta cái nào.
Đến gần hơn, Lâm Vũ Mộng quả nhiên nhìn thấy Chu Xán Quang nằm trên mặt đất, toàn thân đen kịt, đã tắt thở từ lâu.
Nhìn thấy Chu Xán Quang thật sự đã chết, trong lòng Lâm Vũ Mộng rất hả giận. Tên già biến thái như vậy chết cũng không đáng tiếc, cũng không còn lo lắng bị ông ta làm hại nữa.
Hóa ra Chu Xán Quang vừa chạy đến ven đường đã phát độc mà chết, những người đi ngang qua nhìn thấy liền gọi cảnh sát và 120.
"Tôi nhìn thấy người này hớt ha hớt hải chạy từ núi Bạch Hổ, vừa chạy đến rìa thì ngã phịch xuống."
"Nghe nói trên núi Bạch Hổ có yêu tỉnh, không phải là ông †a bị yêu tỉnh hại chết đó chứ?"
"Chắc chắn là vậy, ngay cả núi Bạch Hổ mà người này còn dám lên, đúng là muốn tìm cái chết mài"
"Đúng vậy, núi Bạch Hổ rất kỳ dị, người khác đều không dám lên, thế mà ông ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ty-dung-toi-day-ta-that-su-khong-phai-do-ngoc/3402186/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.