Bầu không khí im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều trừng to mắt.
Đường đường là thầy Chung được nhiều khách quý giàu có tôn sùng, vậy mà lại bị tát ngã xuống đất!
Lâm Tuệ Lan nuốt nước miếng, cảm thấy sợ hãi.
Vừa rồi còn tươi cười rạng rỡ, ngây thơ như một học sinh ngoan, nhưng đột nhiên...
Xem ra đây là một người yêu ghét cực kỳ rõ ràng!
Lưu Hân Hân theo bản năng muốn mảng chửi người, nhưng Tân Nguyên còn dám đánh cả thầy Chung, cô ta kinh sợ ngay tại chỗ, nhanh chóng nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Không để ý đến phản ứng của mọi người, Tân Nguyên sải bước đi đến bên cạnh Trần Nghiên.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của cô ấy, Tân Nguyên cười ngây ngô nói: "Xin lỗi, đã dọa cô rồi, tôi sẽ giúp cô áp chế
hàn độc trước".
Tân Nguyên nhanh chóng lấy hộp kim châm từ trong ba lô ra.
Sau khi khử độc, chuẩn bị châm cứu. Chung Thế Nhân không còn quan tâm đến cơn đau đớn trong cơ thể nữa, nằm rạp trên mặt đất, nhìn chằm chằm Tân Nguyên.
Nhìn xem rốt cuộc chàng trai trẻ này đang muốn thể hiện thủ đoạn bịp bợm gì!
Mười lăm phút sau.
Toàn thân Tân Nguyên đổ mồ hôi, khi đứng dậy thì thở dài một hơi, chứng tỏ bản thân đã tiêu hao không ít thể lực.
Về phần Trần Nghiên, lúc đầu cô ấy còn lạnh run, nhưng bây giờ sau khi hoàn thành châm cứu, trán của cô ấy dần đổ mồ hôi.
Trong phòng có hệ thống sưởi ấm, nóng đến mức cả người cũng sắp nổ tung!
Thấy vậy, Lâm Tuệ Lan đột nhiên ôm lấy Trần Nghiên, mừng đến chảy nước mắt.
Lưu Hân Hân đứng sững sờ tại chỗ, ngây ra như phỗng, như thể ba hồn bảy vía đã bị lấy mất.
Phản ứng của Chung Thế Nhân đặc biệt kích động!
"Cậu, cậu, cậu..."
Hai tay Chung Thế Nhân run run, vừa nuốt nước miếng vừa nói: "Cậu đã dùng phương pháp châm cứu gì vậy? Tôi đã nghiên cứu Trung y mấy chục năm nhưng chưa từng nghe nói qua. Thầy dạy của cậu là ail"
"Liên quan gì đến ông", Tân Nguyên không vui nói.
"Xin lỗi, vừa rồi là do tôi có mắt như mù, tôi tưởng rằng cậu còn quá trẻ, không có khả năng..."
"Đi ra ngoài!"
Tân Nguyên không cho ông ta có cơ hội lôi kéo làm quen.
Hôm qua anh vừa mới xuống núi, thật sự rất khó chịu, cả đám người này trong miệng đều như có phân vậy, đều không được dạy dỗ đàng hoàng!
Chung Thế Nhân tràn đầy thất vọng và mất mát.
Còn muốn tiếp tục lôi kéo làm quen, truy hỏi thêm về phương pháp châm cứu thần bí kia, nhưng cuối cùng lại bị ánh mắt của Tần Nguyên chặn lại, rời đi trong sự chán nản...
"Anh có biết mình đang làm gì không? Đây chính là thầy Chung đó, biết bao nhiêu người muốn nhận được ân huệ của ông ấy, vượt qua ngưỡng cửa mà cũng không được!"
Lưu Hân Hân nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cảm thấy như có mười ngàn từ “emn” chạy ngang qua.
"Được rồi Hân Hân, đừng nói nữa".
Đây là lần đầu tiên Lâm Tuệ Lan dùng ánh mắt căm tức liếc nhìn Lưu Hân Hân, lập tức kéo tay Tân Nguyên: "Tiểu Nguyên, bệnh của Nghiên Nghiên đã khỏi hẳn chưa?"
"Chưa..."
Tân Nguyên lắc đầu, vẻ mặt có chút áy náy: "Hội chứng hàn độc này có chút tà môn, nếu như có thể chữa khỏi thì sư phụ của con cũng sẽ không cố gắng che giấu vào mười năm trước, hiện tại chỉ có thể trấn áp thôi”.
Lâm Tuệ Lan thở dài: "Lần này có thể áp chế được bao. lâu?"
Tân Nguyên nói: "Tình trạng so với mười năm trước còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, có thể sẽ tái phát thường xuyên, chậm thì hai ba tháng, nhanh thì mười ngày nửa tháng, sẽ là một chu kỳ ngắn hạn".
Nghe vậy, Trần Nghiên mềm nhữn cả người.
Nhưng Lâm Tuệ Lan vẫn bình tĩnh, vừa rót nước cho Tân Nguyên vừa cười nói: "Tiểu Nguyên, về chuyện này, dì có một yêu cầu quá đáng".
"Dì à, dì cứ nói đi”.
"Con ở lại đây được không? Sau này, dì sẽ lo hết việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của con, nhất định sẽ chăm sóc con như con ruột của dì".
Lưu Hân Hân trợn to hai mắt.
Điều mà cô ta lo lắng nhất đã xảy ra, cô ta rất sợ sau khi Tân Nguyên đến đây thì sẽ ăn vạ ở chỗ này.
Nhưng cô ta không ngờ cuối cùng Lâm Tuệ Lan lại chủ động nói ra lời ấy!
Trần Nghiên lại càng hoảng loạn hơn, bỏ qua ấn tượng kia, cô ấy rất biết ơn Tân Nguyên đã chữa bệnh cho mình, nhưng đột nhiên có một người đàn ông đi vào nhà...
Vừa nghĩ đến thôi đã cảm thấy xấu hổ rồi!
"Chuyện này cũng có chút không ổn?", Tân Nguyên có chút kháng cự.
"Dì biết, chuyện này sẽ khiến con có chút khó xử, nhưng dì thật sự sợ một ngày nào đó bệnh tình của Nghiên Nghiên lại phát tác, đúng lúc con không ở bên cạnh..."
Lâm Tuệ Lan rơi nước mắt: "Tiểu Nguyên, dì không biết xấu hổ, lại nhắc đến ân tình mà sư phụ của con đã nợ dì vào. năm đó. Vì chuyện này, con có thể ở lại được không?"
Đã nói đến nước này, Tân Nguyên cũng không thể từ chối được nữa.
Chỉ là khi nhớ đến dáng vẻ tiểu sư tỷ nói “Em hiểu mà” kia, lại nhìn dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của Trần Nghiên, Tân Nguyên luôn cảm thấy có tật giật mình, mặc dù anh cũng không chuẩn bị làm như vậy...
Không hiểu sao mặt mình lại đỏ bừng lên.
Thấy Tân Nguyên không phản đối nữa, Lâm Tuệ Lan vô cùng kích động, luôn miệng nói: "Tiểu Nguyên, con ngồi xuống. trước đi. Dì lập tức đi mua đồ chuẩn bị bữa ăn để đón gió tẩy trần cho conl"
Lâm Tuệ Lan vội vàng chạy ra ngoài, thuận tiện dẫn theo Lưu Hân Hân đi, rất sợ cô gái miệng thúi này sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Tân Nguyên.
Một chỉ tiết nhỏ này khiến Tân Nguyên có chút cảm động.
Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại Tân Nguyên và Trần Nghiên.
Bầu không khí ít nhiều có phần khó xử.
Tân Nguyên gãi đầu, sau đó hình như nhớ lại điều gì đó, vội vàng lấy một tượng nhỏ được điêu khắc bằng gỗ và đưa cho Trần Nghiên.
Sau khi Trần Nghiên rời khỏi thôn Đại Nho, Tân Nguyên đã bắt tay điêu khắc tượng gỗ này.
Dáng vẻ của tượng gỗ có sáu bảy phần tương tự với Trần Nghiên khi còn nhỏ.
Khi đó, Tân Nguyên đang suy nghĩ sẽ gặp lại Trần Nghiên vào một ngày nào đó, sau đó sẽ tặng cô ấy món quà này.
Đối mặt với bức tượng nhỏ được điêu khắc bằng gỗ mà Tân Nguyên đưa tới, Trần Nghiên hơi mím môi, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn vươn tay nhận lấy.
"Mấy năm vừa qua, cô sống thế nào..."
"Tôi về phòng nghỉ ngơi trước, anh có thể tự mình pha trà uống".
Trần Nghiên nhanh chóng xoay người trở về phòng, để lại Tần Nguyên với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Đương nhiên anh không biết với sự thêm mắm dặm muối của Lưu Hân Hân, ấn tượng của Trần Nghiên đối với anh đã xấu đến cực điểm.
Biết ơn là biết ơn.
Trần Nghiên sẵn sàng báo đáp Tân Nguyên, nhưng những tình cảm khi còn nhỏ dĩ nhiên đã không còn tồn tại nữa...
Tân Nguyên có chút thất vọng.
Tâm hồn anh vẫn rất đơn thuần, lấy bức tượng gỗ này ra có nghĩa là anh còn nhớ đến tình nghĩa cũ.
Trên đường đến đây, anh đã nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng khi hai người gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách, chỉ chưa bao giờ nghĩ đến Trần Nghiên sẽ lạnh lùng như vậy...
"Có chút xa lạ cũng là chuyện bình thường".
Tân Nguyên tự an ủi mình vài câu, sau đó bước vào nhà vệ sinh.
Đi vệ sinh xong, đúng lúc nhìn thấy Trần Nghiên từ trong phòng bước ra, hiển nhiên cô ấy cũng muốn đi vào nhà vệ sinh.
Tân Nguyên vội vàng tránh ra, trong khi đi ngang qua phòng của Trần Nghiên, anh đã vô tình phát hiện ra...
Bức tượng nhỏ bắng gỗ mà mình vừa tặng cô ấy đang lặng lẽ nằm trong thùng rác!
Cô ấy đã vứt bỏ bức tượng gỗ! Tại sao?
Năm đó, để khắc được thứ này, anh đã cắt vào tay mình mười mấy lần.
Đó là tấm chân tình thuần khiết nhất sâu thẳm trong trái tim của một đứa nhỏ!
Tân Nguyên cũng không tức giận, không nghiến răng nghiến lợi, chỉ đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều không đáng giá.
Lúc này, Trần Nghiên từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Tân Nguyên đang đứng sững sờ ở cửa phòng.
Nhìn theo ánh mắt của anh, Trần Nghiên nhìn thấy bức tượng gỗ đang nằm trong thùng rác, cô ấy theo bản năng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn mở miệng nói: "Xin lỗi, ấn tượng của tôi với anh rất tệ. Tôi không muốn nhận đồ của anh, nhưng việc nào ra việc đó, anh giúp tôi chữa bệnh, mẹ của tôi sẽ dốc hết sức lực để báo đáp anh".
"Cô có ấn tượng không tốt với tôi?", Tân Nguyên nhíu mày.
"Tôi không muốn lừa dối anh".
Trần Nghiên nghiêm túc nói: "Thử hỏi xem, một người đàn ông đánh phụ nữ thì có gì tốt chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]