Chương trước
Chương sau
Trans: Deforestation

Và 1 lúc lâu sau đó...

Tôi nghe có tiếng gõ mạnh lên cửa phòng.

“Ưm...”

Không biết vì sao, Raphtalia đến cùng với các nữ nô lệ khác.

“Có chuyện gì vậy?”

“À,... Ừm...”

Raphtalia phớt lờ lời nói của tôi và làm vẻ mặt trông như thể là em ấy đang cầu xin 1 ân huệ nào đó.

Gì đây? Em ấy đang yêu cầu tôi tự suy đoán ý nghĩa dựa trên tình huống này ư? Không thể nào. Sao tôi có thể làm được chứ.

“Con bé vừa đái dầm à?”

“Ngài nhầm rồi. Này, cậu hãy nói với Naofumi-sama một cách đàng hoàng đi.”

“À,... Ừm...”

Ọc...

Mấy đứa nữ nô lệ khác ngượng ngùng nhìn xuống sàn nhà.

“... Hiểu rồi. Có lẽ hầu hết bọn trẻ đều sẽ yêu cầu giống nhau, phải không? Hãy tập trung chúng lại đây và chờ tí.”

“Cám ơn ngài.”

Tôi tiến về căn bếp ở bên ngoài và chuẩn bị thức ăn.

Thực sự là đám nhóc này nhanh đói quá.

Tôi nhìn lướt qua những con ma thú được đem về và tùy ý ghim 1 vài con lên xiên.

Thật là phiền phức nếu phải giải quyết từng con nhỏ nên tôi áp chảo nguyên con.

Suốt ngày cứ nấu với nướng thế này, thời gian rảnh của tôi rồi sẽ nhanh chóng mất sạch mất.

Ngày hôm sau.

“Nghe đây, tất cả các ngươi thậm chí đã có bữa ăn phụ đêm khuya, nên ta phải thông báo rõ chuyện này. Những ai không làm việc sẽ không được ăn. Kho nguyên liệu của ta đang cạn kiệt nhanh chóng. Để bổ sung, tất cả các ngươi phải tự đi săn. Cơ bản là nếu các ngươi có thể đánh bại được ma thú thì có lẽ ta sẽ đồng ý nấu chúng cho các ngươi. Hiếu rồi chứ?” [1]

“Vâng, đã rõ.”

... Chúng đang thẳng thắn không ngờ.

Kể cả Kiel, thằng nhóc trước đó luôn bày tỏ thái độ chống đối tôi, cũng đang hào hứng trả lời.

Dù tôi có hơi nghi ngờ, nhưng miễn sao chúng có động lực, tôi đoán chừng sẽ ổn thôi.

“Hôm nay ta sẽ làm bữa tối với những gì hiện có, nhưng đó sẽ là bữa ăn miễn phí cuối cùng. Chớ quên điều đó.”

“... Vâng”

Tối qua thật là mệt mỏi. Dù tôi có nấu bao nhiêu thì bọn trẻ vẫn cứ hỏi xin thêm. Ngoài ra, tất cả chúng vẻ như thật sự rất đói bụng, không giống như giả vờ.

Tôi có cảm tưởng rằng tôi sẽ kẹt cứng với cái nhà bếp trong quãng thời gian còn lại của đời mình mất.

Tôi là gì đây? Má mì của đám nhóc này à?

Tôi chỉ định kiểm tra xem tốc độ phát triển của chúng và cuối cùng là giúp chúng đi săn. Đó chính xác là những gì tôi đã dự định, nhưng...

“Cám ơn vì bữa ăn”

“Được rồi. Giờ thì đi săn cho tới chiều tối đi.”

“Vâng.”

Xem chừng bọn trẻ hào hứng hơn hẳn so với ngày hôm qua lúc mới leo lên chiếc xe do Firo kéo.

... Tôi hy vọng chúng sẽ đạt đến ít nhất Lv 20 khi trở về.

“Thức ăn ngài Hiệp Sĩ nấu thật là ngon. Tôi cũng sẽ phải cố gắng hết sức mình thôi.”

Những người lính từ lâu đài cũng tìm thấy động lực từ thức ăn tôi nấu. À thì, những con người này đang làm công việc quan trọng nên tôi sẽ cho qua, chẳng tính toán làm gì.

Tôi... Bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối. Liệu tôi đang lãng phí thời gian ở đây chăng?

Tôi dành phần thời gian còn lại giúp những người lính làm việc xây dựng.

Có 1 điều quan trọng khác phải làm trong việc chuẩn bị nguyên vật liệu.

Vì lý do đó, tôi ra lệnh cho tấm khiên tạo ra thuốc diệt cỏ với số lượng lớn.

Nếu lỡ xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ có thể giải quyết nhanh chóng.

Và cũng với lý do đó, tôi phải lên Lv cho các nô lệ thật nhanh.

Nếu tôi tiến hành không cẩn thận, một sự đột biến sẽ xảy ra, và chỉ có chúa mới biết được chuyện gì có thể xảy đến sau đó.

Vào lúc này, tôi phải tận dụng các hạt giống với sự cẩn thận tuyệt đối.

“Chúng em đã về.”

Lũ nhóc tuy lấm lem bùn đất nhưng cười vui vẻ khi quay về làng.

Chúng trông còn năng động hơn trước đó, trái hẳn với Rishia, con bé trông có vẻ mệt lả cả người.

Tuy vậy, Raphtalia và Firo dường như vẫn bình thường, không mệt mỏi tí nào.

“Sao, hôm nay đi săn thành công chứ?”

“Vâng”

“Dĩ nhiên.”

Khả năng thích nghi của 1 đứa trẻ thật đáng gây sợ hãi. Chỉ sau 2 ngày, bọn trẻ đã quen với việc này rồi.

Tôi có cảm giác Raphtalia đã mất nhiều thời gian hơn để thích nghi.

“Vậy ta sẽ nấu ăn như đã hứa.”

“Hoan hô.”

Bọn trẻ chạy tán loạn về phía bữa ăn tôi đã chuẩn bị.

“Ừm, Raphtalia.”

“Gì thế ạ?”

“Sau bữa ăn, anh phải làm 1 việc. Có lẽ em sẽ nổi giận đấy.”

“Ng-Ng-Ngài tính làm gì vậy?”

“Một khu rừng.”

Dường như em ấy hiểu tôi muốn ám chỉ điều gì.

Raphtalia nhìn tôi với ánh mắt nghiêm khắc.

“Ngài tính trồng chúng ư?”

“Ừ. Dù sao thì khu vực này cũng có đầy các khu rừng rồi. Nên anh không nghĩ có thêm 1 khu rừng lại ảnh hưởng gì lớn.”

“Nhưng, dù sao...”

“Đất ở khu vực này có lẽ cần cải tạo lại 1 ít. Anh đã hỏi Người Buôn Nô Lệ về các ma thú có khả năng giúp cải tạo lại các cánh đồng.”

“... Em hiểu rồi. Ngài không hề có ý định thay đổi ý kiến.”

“Thật tốt khi em cảm thông như thế.”

“Nếu ngài đã xét đến tính hiệu quả thì em cho là sẽ không có lựa chọn nào khác.”

Tôi đã nuôi dạy Raphtalia trở nên xem trọng tính hiệu quả hơn bất cứ thứ gì khác...

Dù cho em ấy vẫn quan tâm đến tính thẩm mỹ 1 tí.

“Và anh cũng đã hoàn tất 1 vài thử nghiệm. Anh đã học được khá nhiều các loại thuốc.”

“Khoan đã nào, ngài không có ý định sẽ dùng các hạt giống đó sau khi đã biến đổi nhiều hơn nữa đấy chứ?”

“Phải. Anh đã lên kế hoạch biến chúng thành cây hái ra tiền nhanh nhanh rồi.”

Đúng vậy. Kế hoạch của tôi luôn đặt tiền bạc lên ưu tiên hàng đầu. Dựng lại ngôi làng với chỉ 8 nô lệ là bất khả thi. Thậm chỉ cả khi Người Buôn Nô Lệ có thể xoay sở tìm thêm 1 hoặc hai nô lệ nữa.

“Anh tính cải tạo chúng sao cho dễ xử lý. Anh cũng sẽ trông chừng để đảm bảo sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Để đề phòng, anh đã chuẩn bị rất nhiều thuốc diệt cỏ rồi. Anh vẫn sẽ tiến hành theo hướng đó cho đén khi làng ta có nguồn cung thực phẩm ổn định.”

“*Thở dài*... Vậy thì, xin hãy cẩn thận.”

“Anh biết.”

Do tôi chỉ hành động dựa trên lợi nhuận nên còn lâu tôi mới làm chuyện khiến mình mất tiền.

Điều mà tôi dự định có lẽ sẽ có thể dùng cho mục đích chiến đấu cũng nên.

Khi vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, tôi chợt nhận ra là thức ăn đang biến mất với 1 tốc độ đáng báo động.

“Cám ơn vì bữa ăn”

“Không có gì.”

Tôi có thể nghe một vài cuộc chuyện trò khá hoạt bát.

Chỉ mới sau vài ngày mà bọn trẻ đã quen được với cuộc sống mới này rồi.

Tôi cho rằng đó là vì đây là quê nhà của chúng nên đám nhóc dễ thích nghi.

Chúng thật chẳng giống như là những đứa nô lệ chút nào... Nhưng tôi cho rằng điều này sẽ giúp chúng có tinh thần mạnh mẽ hơn về sau.

“Bây giờ, ta có việc quan trọng càn thông báo với tất cả. Chú ý lắng nghe cho kỹ.”

“H-Hở~...?”

Firo và đám nô lệ cùng nghẹo đầu tò mò.

Đúng là 1 cảnh tượng buồn cười.

“Giờ thì mọi người theo ta.”

Tôi đi về phía cánh đồng. Có vẻ như tất cả chúng đều đi theo tôi.

“Đây, là một loại hạt giống đặc biệt.”

Đám nô lệ đồng loạt gật đầu.

“Nó được tạo ra trên 1 vùng đất rất xa, nơi mà chúng đã gây ra không hề ít rắc rối.”

Tôi cho rằng những người lính cũng đã nghe về chuyện này vì họ đang thầm thì với nhau.

“Nhưng kể từ đó đến nay, ta đã cải tạo lại chúng. Các ngươi cũng cần những bữa ăn vặt như đên qua, phải không?”

“Ư-ừm...:

Chỉ có Kiel trả lời.

“Hãy hiểu cho là ta không thể nào dùng hết thời gian của ta để nấu nướng cho các ngươi được.”

“Nhưng ngài Khiên Hiệp Sĩ nấu ăn rất ngon.”

“Đúng vậy. Em muốn ăn thức ăn của ngài mỗi ngày.”

“Nếu ta cứ bị dính vào cái việc bếp núc này, ta sẽ không thể làm công việc của ta được nữa. Không phải là ta sẽ không bao giờ nấu nướng nữa cho các ngươi. Nếu mọi người làm việc cực kỳ chăm chỉ thì có thẻ ta sẽ suy xét lại.”

Dù việc dựng lại ngôi làng có tiến xa bao nhiêu đi nữa, vấn đề chính của chúng tôi vẫn là thiếu lương thực.

Vậy nên tôi tuyệt đối cần phải làm việc này.

Những ai không làm việc sẽ không được ăn, nhưng những ai không được ăn lại không thể làm việc.

Nếu có thể ăn đủ no, tiến độ công việc của họ sẽ được đảm bảo.

“Giờ đây, những lúc ta không nấu ăn, các người có thể dùng thứ này đẻ thỏa mãn cơn đói.”

Tôi thả hạt giống vào đất và tưới ít nước.

Trước mắt chúng tôi, cây ngay lập tức đâm trồi từ hạt giống.

Cây Bioplant (Cây Sinh học) mọc cao tới 3m và bắt đầu ra quả trông như trái cà chua.

“Có lẽ nó sẽ có những công dụng khác. Nhưng vào lúc này, ta sẽ trồng đầy cánh đồng với hạt giống cây này. Công việc của các ngươi là trông nom cái cây này.”

“Ch-Chính xác là chúng em phải làm gì?”

“Nếu chúng mọc vươn xa khỏi khu vực quy định thì các ngươi phải cắt chúng. Hiện tại, chúng ta chưa quyết định giới hạn cho chúng vậy nên ta sẽ để cho các ngươi tự quyết định điều đó.”

“Quả này có... Ăn được không vậy?”

“Được. Ta nghĩ rằng chúng đã trở thành trái cây đặc sẳn ở ngôi làng mà ta lấy được hạt giống.”

Ít nhất thì tôi cũng đã thấy chúng được quảng cáo kiểu như thế ở thành phố Lâu đài.

“Các ngươi có thể ăn chúng khi đói. Nhưng nếu thấy có bất cứ vấn đề gì phát sinh, phải báo ngay cho người lớn. Kết thúc.”

Tôi hái 1 trong số các quả to và đưa cho Firo.

Firo xực nó ngay tức khắc nhưng biếu hiện trên mặt cho thấy như vậy vẫn không đủ đẻ thỏa mãn con bé.

Noi theo Firo, vài đứa trẻ bắt đầu hái xuống và ăn thử.

“Thật tuyệt.”

“Đúng vậy.”

“Lúc đầu tớ cho rằng xây dựng lại ngôi làng là bất khả thi, nhưng nếu là với người này, thì hoàn toàn có thẻ làm được.”

Có lẽ danh tiếng của tôi đang trở nên tốt hơn, nhưng cõ lẽ đó chỉ là do tôi tưởng tượng.

“Đó là tất cả những gì cần nói. Giải tán.”

Hy vọng trồng cây này thành công, đồng thời giải quyết được hoàn toàn vấn đề lương thực.

Cũng có thể nói rằng nếu không sớm giải quyết vấn đề này, tôi sẽ chẳng bao giờ có thể huấn luyện bọn trẻ trở nên chiến sĩ với đầy đủ kinh nghiệm trong khoảng thời gian còn lại.

Tôi cho rằng đã đến lúc kiểm tra xem kiến thức cũ từ thế giới kia có mang tôi đi xa hơn nữa không.

Hiện giờ,... Khoảnh khắc của sự thật sẽ được hé mở.

Sáng hôm sau

Tôi đang hướng dẫn nhóm trẻ chịu trách nhiệm quản lý cây Bioplant thì...

“Ui da...”

Những đứa nô lệ bị thương trong khi xử lý đám cây. Nhưng nghị lực sẽ được trui rèn từ gian khổ.

Tôi kiểm tra lại Lv của chúng.

Bọn trẻ đã đạt tới Lv 20 đúng như tôi dự tính. Rishia đã tăng lên Lv 27.

Lv của Raphtalia vẫn không đổi, nhưng bù lại vấn đề lương thực đã được giải quyết hoàn toàn.

Mọi thứ đều dùng được ở thế giới này.

Ọc...

Lại tiếng động quen thuộc từ đứa nào đó...

“Khi nào thì đến giờ ăn vậy?”

“Hôm nay là phần cơm hộp ta đã chuẩn bị trước.”

(Eng TN: “Bento”)

Tôi đã chuyển lên xe ngựa tất cả cá phần ăn trong hộp gỗ được gia cố thêm bằng thép. Nhân tiện mà nói thì chúng là bánh kẹp sandwich với thịt nướng được cắt lát mỏng.

“Bọn tôi sẽ đi ngay bây giờ sao?”

Kiel hỏi với thái độ chống đối.

Gần đây, thằng nhóc này hay có những nhận xét kiểu như vậy.

Tuyệt hảo. Đây sẽ là cơ hội tốt nhất để chỉnh lại cái thái độ của Kiel.

“Cậu nói như vậy chứng tỏ cậu vẫn chưa tin tưởng vào sự thành tâm của ta. Hãy cứ theo chiều gió mà đi, và thưởng thức bữa sáng đi. Kẻo không, việc gì đó sẽ xảy ra đấy.”

“H-Hở?”

“Firo, đi nào.”

Nếu không ăn nhanh lên thì thức ăn sẽ bị bọn ma thú giành mất.

Kiel đã trở nên mạnh hơn, và chắc đủ khả năng giải quyết đám ma thú ở cấp độ này.

Chắc hẳn Firo đã hiểu ý tôi mà không đi đến nơi có độ khó quá cao.

Như vậy, Kiel có lẽ sẽ có thể thực tập chống lại chứng say xe mà Raphtalia đã từng phải chịu đựng.

Y như kế hoạch.

Hừm, nếu bọn trẻ có thể làm quen với nó thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Nếu bọn trẻ nôn ra thức ăn vừa ăn thì tôi cho là sẽ vô ích khi nghĩ về “nó”. Thực tế nếu Kiel có thể vừa ngồi xe vừa ăn thì đó có thể xem là “một mũi tên trúng 2 con nhạn”.

Raphtalia vừa ló đầu ra khỏi xe vừa nói:

“Naofumi-sama, ngài đang đi quá xa rồi đấy.”

“Rishia cũng phải học quen với nó luôn đi.”

“Fueee...”

“Dù anh đã cảnh cáo em về cái tiếng đó, em vẫn không thể ngừng à? Anh nên ăn bữa sáng của em thay cho hình phạt nhé?”

“... E-Em vẫn đang khắc phục đây.”

Giọng của con bé nghe thật yếu ớt.

Thôi, kệ, đằng nào thì cũng khó có thể khắc phục trong thời gian ngắn được.

Tôi trao túi đựng làm từ cây Bioplant cho những đứa nô lệ.

“Túi gì thế?”

“Các ngươi sẽ sớm biết thôi. Giờ thì, chúc vui vẻ.”

Tôi vỗ nhẹ lên lưng Firo, và con bé bắt đầu chạy.

“Em đi đây ~!”

“Wa!”

“Hở... Hở...”

“Á... AAAaaaaaaaaaaa”

Cỗ xe mờ dần về phía xa trong tiếng động rền rĩ.

“Có lẽ mình nên chuẩn bị các thứ khác thôi.”

Hiện giờ vấn đề lương thực đã được giải quyết. Tôi có thể tiến tới bước tiếp theo của kế hoạch rồi.

“À, Ngài Khiên Hiệp Sĩ?”

“Chuyện gì vậy? Chúng ta hết hạt giống rồi à?”

“À, không. Không có vấn đề gì với hạt giống cả nhưng... Vấn đề về bữa sáng của chúng tôi thì...”

Bữa sáng của mấy người??

Tại sao nhất quyết là ta sẽ phải nấu vậy?

“... Ừm, ta đã chuẩn bị rồi.”

Và tôi phân phát thức ăn cho những người lính.

Chú thích:

[1] Thức ăn: Phương thức tốt nhất để nuôi dạy 1 đôi quân loli.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.