Chương trước
Chương sau
Firo kéo chiếc xe chở chúng tôi đi khởi hành lúc nửa đêm; Chúng tôi đã đến ven ngôi làng của Raphtalia vào lúc sáng sớm.

“Chủ Nhân, chúng ta đến rồi.”

“Ừm.”

Trong khi tôi đang ngủ, Kiel cố chơi khăm tôi và bị Raphtalia lên lớp cho một chập.

Dĩ nhiên, ngoài Raphtalia và Rishia, những đứa nô lệ phải chịu sự ước thúc khắc nghiệt và dấu ấn nô lệ ngay lập tức kích hoạt nếu chúng tấn công tôi.

Hơn nữa, nhờ vào những việc con Bitch làm trước đây, giờ đây tôi tỉnh dậy tức thì khi có chuyện gì xảy ra.

Vào ngày đầu tiên, chúng tôi cùng với những đứa nô lệ gỡ bỏ mảnh gạch đổ nát còn lại của những ngôi nhà trong thị trấn.

“Ngôi nhà này rất quan trọng với tôi!”

Kiel hét lên phản đối.

“Tốt là cậu trân trọng ngôi nhà của mình, nhưng nhìn đi, mái nhà thì đổ nát, bức tường đã bị phá hủy trầm trọng. Thật đáng tiếc, nhưng cậu phải chấp nhận có những ngôi nhà vẫn còn sửa được và những căn nhà thì vô vọng rồi.”

Tôi tìm xem liệu có thứ gì có giá hay vẫn còn xài được không, nhưng chúng đã bị khoắng hết rồi, đơn giản là chẳng còn gì hết. Vẫn có vài vật dụng bị bỏ lại, nhưng chúng bị gỉ sét quá mức, khó mà dùng được.

Giếng nước vẻ như còn sửa được.

Cánh đồng... Cần phải bảo trì nhiều.

“Ta hiểu cảm giác không muốn bỏ đi những kỷ niệm của cậu, theo quan điểm tái thiết lại, thứ cản trở cần phải bị dỡ bỏ.”

“Nhưng-”

“Kiel-kun! Ngừng nói những lời ích kỉ đi!”

Raphtalia cảnh cáo cậu ta. Mà, không cần thiết phải ngăn cậu ta lại làm gì.

Vậy thì...

“Đây là căn nhà cậu trước đây từng sống.”

“Đúng vậy!”

“Thế thì căn nhà xây mới tại đây sẽ là của cậu.”

“Ể?”

Thằng nhóc với cái tên Kiel nhìn tôi đầy bối rối.

“Với điều kiện cậu sẽ trở thành người quản lý ngôi nhà chung, cậu sẽ có trách nhiệm cho nơi ở của những người khác.”

“Ư-ưm.”

Kiel gật đầu một cách mù mờ với lời của tôi.

“Đó là tại sao — NÀO! Firo!”

“VÂNG!”

Nhân lúc Kiel sơ hở, Firo lao đến và nhanh chóng song phi vào bản lề của căn nhà vốn đã rất tàn tạ và phá nát nó.

“AaaaaAAAAAAAAAAAAAAAAA!?”

(T/N: Tiếng thét càng lúc càng lớn dần)

Bỏ mặc Kiel như trời trồng tại đấy, tôi đi đến công việc tiếp theo.

Trước buổi trưa, nguyên liệu để xây dựng và những người lính của lâu đài mà Nữ Hoàng chuẩn bị đã đến.

Đá, gỗ... Và đây có phải là thạch cao không vậy?

“Mục đích của Khiên Hiệp Sĩ-sama là tái thiết lại nơi này?”

Người lính dường như đã nghe câu chuyện từ Nữ Hoàng.

“À, chí ít ta muốn mái nhà được xây lại trước khi ngày hôm nay kết thúc. Ta biết đây là yêu cầu quá đáng, nhưng ta trông cậy vào các anh.”

“Chúng tôi tuy là quân nhân, nhưng vẫn có hiểu biết về xây dựng. Nên cứ để cho chúng tôi.”

“Nhờ mọi người.”

Xây dựng và tòng quân... Chúng có gì liên quan đến nhau sao? [1]

Và tôi nhận ra đã gần đến giữa trưa.

“Vậy giờ chúng ta sẽ để việc xây dựng cho những người lính. Raphtalia, Firo, và cả Rishia!”

“Vâng.”

“Có~”

“Gì vậy ạ?”

Ba đứa đáp lại lời gọi của tôi.

“Anh sẽ làm bữa trưa. Sau bữa ăn, ba đứa đi cùng với những nô lệ khác đi săn ma thú đi.”

“Đã hiểu.”

“Vâng~”

“Em sẽ cố hết sức.”

“Anh giao phó việc phân chia đội cho mấy đứa. Quá nhiều người sẽ ảnh hưởng đến EXP nhận được.”

Tôi vẫn chưa tính xem bao nhiêu EXP sẽ giảm đi.

Đúng hơn là, hệ thống phân phối hoạt động như thế nào? Tôi chẳng hiểu chút nào về cái cách hệ thống phân phối EXP này hoạt động.

“Có ai biết rõ chi tiết không?”

“Ưm...”

Rishia rụt rè giơ tay lên.

“Chuyện gì?”

“Những người trong cùng nhóm nhận được điểm EXP như nhau. Số lượng tối đa là 6 người. Nhiều người hơn sẽ làm giảm điểm EXP nhận được.”

Ồ, ra đó là lí do con bé bị tẩy chay.

Mà nếu tôi nói vậy, con bé thể nào cũng lại ‘Fueee’, nên tốt nhất im lặng là vàng. Khó chịu lắm.

Trong chuyến du hành cùng một nhóm người với số lượng lớn, đây chẳng đáng là vấn đề khi chia thành những nhóm nhỏ.

Điều đó nghĩa là thích hợp nhất là 6 người một nhóm.

Thay vì nhiều nhóm cùng chống lại một loài ma thú, tốt hơn là chia ra nhiều khu vực khác nhau.

“Anh đã hiểu lời giải thích. Được rồi. Vậy chúng ta sẽ tách ra.”

“Cứ giao cho em.”

Tôi trao quyền cho Raphtalia phân chia các nhóm.

Hiện tại chúng tôi có 8 đứa nô lệ, do vậy Rishia đi cùng 2 người, còn Raphtalia và Firo mỗi đứa xử 3.

“Anh sẽ bắt đầu làm bữa trưa, hãy giúp anh một tay.”

“Vâng!”

Sau đó, ba đứa bắt đầu giúp tôi những việc chúng có thể làm được.

“Raphtalia-chan cũng giúp à?”

Vừa khôi phục khỏi những giây phút “kinh hoàng” vừa rồi, Kiel bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi đang chuẩn bị bữa ăn và hỏi Raphtalia.

Thằng nhóc này hồi phục nhanh thật. Có phải vì thằng nhóc này vẫn là “nhóc”?

“Raphtalia-chan vốn cực kém việc nhà mà.”

“Erm...”

Raphtalia bối tối liếc qua tôi.

Gì? Em mong anh làm được gì đây?

Em ấy vẻ như muốn thể hiện cho người bạn thấy được điểm mạnh của mình, Raphtalia rụt rè mở miệng.

“Em giúp gì được?”

“Anh nên nướng ít thịt hay làm súp? Anh thích món có thể để được trên lửa một lúc vẫn hơn.”

Dường như thức ăn tôi làm có vị khá ngon, nên tôi là người đảm nhiệm cái việc nấu ăn này.

Tôi cũng quen rồi. Gần đây, mọi người để việc nấu ăn lại cho tôi.

“Em giúp anh dọn dẹp là được.”

Tôi bắt đầu cắt nguyên liệu thành từng miếng. Tảng thịt khá lớn, khó mà cắt chỉ bằng một con dao bếp được.

Nói như thế, Raphtalia mà nấu chắc cả đám chẳng ai nuốt nổi. Firo thì nói cứ đẩy hết việc nấu ăn lên đầu tôi...

Tôi bỏ qua những lời ca cẩm của chúng và bắt đầu nấu.

Nhân tiện, tôi có thể dùng công thức của chiếc khiên để nấu, nhưng lại có một thiếu sót rất lớn theo cách đó. Trước khi chiến đấu với con Linh Quy, việc nấu ăn thật dễ dàng. Tôi đã thử nấu bằng chiếc khiên ở Đảo Calmira, nhưng...

“Thức ăn đang đi ra từ chiếc khiên!”

Firo nhìn chằm chằm vào chiếc khiên của tôi vừa phấn khích vừa thèm muốn.

“À, thức ăn được tạo bởi kỹ năng của chiếc khiên.”

“Thật tuyệt~”

Đó là món ăn giống như Spaghetti, món duy nhất có trong thế giới này.

Tên của món đó là Naporata.

Thực lòng, nghe tương tự như một kiểu pasta từ thế giới của tôi, tôi tự hỏi có phải chiếc khiên thay đổi tên của nó thành vậy không.

“Vị của nó... Bình thường.”

“Phải~... Quá thường.”

Có vẻ chất lượng thức ăn bị ảnh hưởng. Chẳng có được hương vị tinh tế, ngon lành của món ăn bình thường.

Vị không quá tệ. Nhưng cũng chẳng ngon lành gì. Không còn từ nào chuẩn hơn là “bình thường”.

“Chủ Nhân nấu ăn ngon hơn~.”

“Đúng vậy. Ngay cả khi nguội, thức ăn Naofumi-sama làm vẫn ngon.”

‘Anh- anh biết rồi.”

Không biết vì sao, hai đứa này nhìn tôi đầy khiển trách, gợi lại cho tôi nhớ lại mình từng bị xăm xoi bởi những loại ánh mắt kiểu đấy.

Ngẫm lại thì hai đứa chẳng còn thỏa mãn được với thức ăn của nhà hàng và chỉ thích mỗi thức ăn tôi nấu.

Tôi không nghĩ hai đứa lại kén cá chọn canh vậy khi mà mới chỉ ăn thức ăn của tôi một lần. Nhưng ít ra hai đứa có vẻ có động lực với thức ăn của tôi.

Nghĩ xem chuyện gì nếu vị trí người nấu của tôi bị đảo ngược lại?

Lúc này, tôi tốt hơn nên kiếm một nhóm nấu ăn, vì không hề có một nhà hàng nào ở khu vực xung quanh.

“Đây, thức ăn xong rồi. Sau khi ăn xong thì đi đi.”

Tôi phân số thịt nướng lên trên một tấm sắt thô và món súp đã được làm xong.

“Đúng như mình nghĩ, ngon quá.”

“Ừ! Ngon thật.”

Những đứa nô lệ thi nhau xâu xé thức ăn với nụ cười rộ lên trên gương mặt chúng.

Tôi cũng đưa cho những người lính xây nhà ít thức ăn.

“Đây... Tôi chưa từng ăn món nướng nào tuyệt vời như vậy trước đây!?”

“Cậu đùa à? Ở lâu đài họ có làm mấy món đó và chẳng ngon tí nào.”

Hiệu chỉnh bằng tay của chiếc khiên là vô tận. (?)

Mấy người trộn muối và gia vị vào thịt chưa vậy?

Đám nô lệ ngấu nghiến thức ăn tôi làm.

Tuy nhiên, đâu cần ăn uống đến mức đó.

Tôi mà không chuẩn bị đủ thức ăn khi chúng tăng Lv và trở lại thì rắc rối to,

“Bây giờ, nghe đây! Từng và mỗi đứa phải cầm theo một món vũ khí và các ngươi chiến đấu cùng với nó.”

Và với lời tuyên bố đó, đám nô lệ trở nên sợ sệt y như Raphtalia trước đây. Khuôn mặt em ấy tái mét vào lúc lần đầu cầm con dao.

Tôi đưa cho chúng những món vũ khí từng được sử dụng mà tôi lấy từ lâu đài. Hầu hết là những con dao được thiết kế dành cho người mới.

“Nếu các ngươi mà không chiến đấu, hãy chuẩn bị nỗi đau đớn ở ngực đi. Và đừng hòng nghĩ đến chuyện còn được trở lại quê nhà của mình.”

“Gừ...”

Kiel cố trả treo với tôi thay cho đám nô lệ.

Nhưng Raphtalia giữ cậu ta lại và ngăn không cho phát ra bất kỳ lời nào.

“Ta chẳng cần các người bất cứ điều gì. Ngoài duy nhất sự phát triển của nơi đây. Nhưng vì Raphtalia vẫn nhất nhất tuân theo lời ta, các ngươi sẽ trở nên như con bé bây giờ. Vì vậy đừng có mà hiểu nhầm điều đó.”

Những đứa nô lệ nhìn tôi đầy giận dữ và khiêu khích.

Tôi quá quen với cái vai phản diện ở cái thế giới này rồi. Bên cạnh đó, tôi cũng chả phải là nhà hảo tâm từ thiện gì. Không cần phải lo lắng quan tâm đến tương lai vì tôi định trở lại thế giới chính mình dù có thế nào. Tôi chỉ cần chuẩn bị một nơi cho Raphtalia để em ấy có thể trôi qua quãng thời gian của mình thật yên bình.

“Vậy giờ... Firo, anh muốn em để tất cả những con ma thú săn được vào thùng xe. Chúng có nhiều tác dụng lắm đấy.”

“Vââânng!”

Chủ yếu là thức ăn.

Sau đó, như Ren từng làm, tôi nên hấp thụ những nguyên liệu đó vào chiếc khiên.[2]

Giờ đây, mấy tên Hiệp Sĩ đó vẫn còn ở phía trước tôi trên nhiều phương diện.

“Được rồi, hãy đi đi. Hẹn gặp lại.”

Tôi chỉ vào chiếc xe của Firo và ra lệnh cho chúng.

Những đứa nô lệ miễn cưỡng leo lên chiếc xe. Firo bắt đầu kéo chiếc xe và đi săn.

“Để ý tốc độ.”

“Vân-g!”

Chiếc xe ra phát ra những tiếng rầm rầm, lọc xọc khi Firo kéo đi.

“Tôi sẽ trông cậy việc xây dựng cho các anh.”

“Đ-đã hiểu.”

Tôi yêu cầu những người lính bắt đầu việc xây dựng, thiết lập cho chiếc khiên bắt đầu Pha Chế, và tiếp theo bắt đầu nấu nướng.

Chỉ còn ít thời gian nữa trứng ma thú sẽ nở.

Trước khi số thịt Linh Quy cạn sạch, tôi cần tìm một cách cung ứng thêm lượng thức ăn.

Những đứa nô lệ đi cùng với Raphtalia trở lại vào buổi chiều.

Tất cả chúng đều mệt lử. Những con ma thú bị đánh bại được chất đầy trên những toa xe được nối với nhau. Đúng lúc chúng tôi cần kíp dự trữ thêm thực phẩm, chúng làm tốt lắm.

Nhưng bây giờ, lại có thứ còn cấp bách hơn hẳn.

Guuuuuu...

Guuu...

Kyururururururu...

Gugyururururururu... (Chắc là tiếng bụng biểu tình)

Âm thanh phát ra dội lại dồn dập như tiếng gầm.

Tôi tự hỏi chuyện gì xảy ra nếu chúng bất ngờ tăng Lv trong tự nhiên, nơi thức ăn cực kỳ khan hiếm? Tôi thấy hơi tò mò.

Chắc chúng không đến mức phải chết, nhưng chúng nhất định đói vật vã ra. Tôi nghĩ điều đó trong khi nhìn vào Raphtalia.

Cơ thể đang trải qua sự phát triển nhanh chóng cần phải có thức ăn, và do vậy, chúng mới cảm thấy đói bụng.

“Bọn em cuối cùng đã trở lại. Chúng chiến đấu được chứ?”

“Ưm, mọi người đã làm việc rất chăm chỉ.”

Raphtalia trả lời tôi cùng với một nụ cười.

Tôi nhìn khuôn mặt của những đứa nô lệ và vẻ mặt của chúng khác nhau.

Tôi không yêu cầu kết quả đạt được như mức độ của chiến binh Hy Lạp (Sparta),nhưng chúng dường như không đủ thỏa mãn được tôi.

“Fuee... Mệt quá.”

“Ồ, Rishia, em thế nào?”

“Em thấy dễ di chuyển hơn so với trước.”

Đương nhiên, chỉ số của con bé cao hơn so với lúc trước khi Reset Lv. Nhờ vậy, trận chiến trở nên dễ dàng hơn một chút.

“Rishia-neechan. Sao chị lại mặc bộ Kigurumi?”

“Đó là vì Rishia là đứa cuồng Kigurumi.” [3]

“Fuee!”

Rishia lắc đầu quầy quậy cố phủ nhận lời tôi, nhưng điều đó sai thế nào được.

“Tôi rốt cuộc cũng phải chấp nhận.”

Kiel cuối cùng cũng tuân theo sự xếp đặt.

Nó ghét tôi, nên thằng nhóc không hề tin tưởng tôi.

“Nếu cậu chịu làm việc thì chuyện đó sẽ ổn. Giờ đến bữa tối rồi.”

Tôi đặt các món hầm và nướng bằng thịt Linh Quy tôi đã chuẩn bị trước lên bàn.

Tôi làm vậy vì tôi đã đoán trước được điều này.

Mặc dù tôi làm rất nhiều, số thức ăn nhất định sẽ bốc hơi hết ngay lập tức.

“” “Waaaaaa.” “”

Những đứa nô lệ bắt đầu đánh chén trong phấn khích.

Yoshi yoshi...

“Chủ Nhân, phần của Firo đâu?”

“Rồi đây.”

Tôi mang phần của Firo ra.

Nó lớn gấp 1.5 lần so với của những đứa nô lệ.

“Chỉ vậy thôi à? Em muốn ăn nữa.”

“Nếu nhóc muốn nữa, tự đi săn đi.”

“Buuuu.”

Firo hờn dỗi.

Xin lỗi, nhưng ta đã phải làm quá nhiều rồi. Ta không thể chỉ phục vụ riêng một đứa được.

“” “Cám ơn vì bữa ăn.” “”

Cái gì? Lúc tôi đang nói chuyện với Firo, chúng đã đánh chén sạch bách mọi thứ!?

Lúc này, chúng đã thỏa mãn.

“Được rồi lũ nhóc, đi ngủ ngay lập tức để chuẩn bị cho ngày mai.”

“... Vân-g.”

Tôi nhồi đám nô lệ vào một căn nhà mà những người lính mất nửa ngày để sửa lại, và chúng tôi đi vào một ngôi nhà khác để ngủ.

Những cánh cửa sổ của căn nhà vẫn bể nát; Chúng có thể được dùng để chống mưa, nhưng những cơn gió vẫn đang lùa vào.

Không biết tôi phải làm gì với thức ăn ngày mai đây...

“Em sẽ ngủ cùng với mọi người.”

“Được rồi, việc giúp chúng quen dần nhờ vào em đấy, dù chỉ một ít.”

“Vâng.”

Raphtalia rời đi để ngủ cùng với những người bạn cũ.

Firo đã say giấc rồi. Con bé còn ngáy nữa.

Rishia đang đọc một quyển sách chẳng biết lôi từ chỗ nào ra. Con bé đúng là một người chăm chỉ.

Tôi bắt đầu Pha Chế để chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo của tôi. Trong lúc đó, tôi đi kiểm tra Lv của tất cả các nô lệ. Vẻ như Lv trung bình chúng tăng lên là 15. Tất cả chỉ số của chúng cũng tăng. Xét theo kiểu mẫu phát triển của Raphtalia, tôi muốn chúng, mặc dù điều đó không phù hợp với chiến đấu, ít nhất tăng 30 Lv.

Chú Thích:

[1] Dịch theo 1 comment của Fan: Ở Đế Chế La Mã, những người lính mang theo công cụ xây dựng để dựng trại và đồn lũy.

[2] Eng Note: Chắc để hấp thụ item chứ không phải để mở khóa khiên.

[3] Trước mình có dịch bộ đồ là Lông Firo nhưng giờ mình để là Kigurumi (きぐるみ-Trang Phục Nhân Vật Hoạt Hình) để cho chính xác hơn. Bạn có thể tìm kiếm từ きぐるみ để biết thêm hình ảnh chính xác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.