Nói đi thì cũng phải nói lại, thật ra từ muôn đời nay quan phỉ một nhà, binh phỉ một nhà, chẳng qua chỉ là để hình dung, cấu kết thật sự với bọn thổ phỉ cướp đường là cường hào trong vùng mà thôi.
Ngoại trừ giặc cướp bên ngoài lẻn vào, những tên cuớp mở trại ở vùng, ai không phái người vùng này, trong hàng ngũ cấp dưỡng chỉ dựa vào đánh cướp cũng không phải sự thật, còn phải dựa vào những nhà giàu có cung cấp.
Còn những mã phỉ đoàn ngựa thồ nữa, đất Việt vốn ít ngựa tụ tập được trăm ngựa thồ đã được coi là khủng bố lắm rồi, quân Triều đình cũng chẳng mấy khi mang trăm kị đi đánh nhau cả.
Thêm nữa mặc dù nói tới lui như gió, nhưng ngựa thồ cũng cần chuồng, cần cỏ khô, người cũng cần nơi để ngủ, cơm để ăn, chắc chắn không thể ở nơi hoang dã, đánh cướp cần căn cứ để giấu đồ, muốn tiêu tang vật cũng cần dựa vào cường hào phân chia trên vùng, hai bên có thể nói là kết hợp lợi ích vô cùng chặt chẽ.
Các cường hào trong vùng có nhà có nghiệp, có những việc không tiện làm đuờng đường chính chính, luôn cần người thế thân, bọn cướp đường thổ phỉ gì đó tất nhiên chính là lựa chọn tuyệt nhất, còn có những cường hào đó nhìn thế đạo hiện nay không tốt. Luôn cần dự định và chuẩn bị cho mình, thậm chí còn cho đệ tử mình lên sơn trại nữa.
Trên đời này, sơn trại thổ phỉ mà muốn được như 108 huynh đệ Lương Sơn Bạc vốn dĩ đã không còn nữa, hoặc dả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-troi-day-cua-de-che-dai-viet/652439/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.